Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Cảnh báo: Chương này có yếu tố 18+. Cảm thấy không thích hợp xin vui lòng cho qua chương. Xin cảm ơn!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Lúc này, An Nhiên thực sự muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng khi cả hương thơm ngát từ cơ thể anh xâm chiếm vào cơ thể cô thì cảm giác muốn giãy dụa lập tức tan biến. Cô hoàn toàn như đang thuận theo suy nghĩ của anh, lẳng lặng cuốn vào nụ hôn kia, cảm thụ từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ trầm ổn.
  • Tim cô có chút thắt lại, cô không biết hình dung mối quan hệ chính xác giữa mình và anh. Nếu gọi là tình yêu thì trước giờ cô cũng đâu biết yêu là gì, nếu gọi là vợ thì thỏa thuận của hai người sẽ ra sao?
  • Ngay sau đó, phần ngực căng tròn của cô liên tục bị bàn tay to lớn kia nhào nắn. Thế rồi, Minh Đạt đem cơ thể của mình hoàn quyện cùng cơ thể của cô ập xuống chiếc giường êm ái. Ánh mắt anh nhìn có đầy mãn nguyện, bất chợt khoé môi ánh lên nụ cười rất hài lòng.
  • Chiếc váy ngủ cô đang mặc trên người nhanh chóng bị kéo xuống, nhũ hoa Hồng nhỏ đang dựng đứng kia cũng bị chiếc miệng nóng ấm của anh mút mạnh vào. Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể An Nhiên. Cô dường như đã quên hết tất cả những suy nghĩ trước kia, bây giờ chỉ biết mình rất muốn hoà quyện cùng người đàn ông này. Nương theo đó, cô cũng không cách nào kìm nén tiếng thân ngâm khe khẽ “ ư… a…”
  • Từng tiếng thanh ngâm ấy khiến máu trong người Minh Đạt sôi sùng sục. Trong lúc đầu cô còn mơ màng như thể đang lơ lửng không trung, bất chợt phần mông cô được nâng lên, vật đàn ông nóng hổi tiến thẳng vào con suối nhỏ, tận lực hành hạ khiến cô cất lên càng nhiều tiếng rên yêu kiều.
  • Vô thức, An Nhiên đưa tay bám chặt vào bờ vai vững chãi của Minh Đạt. Sự kích thích dưới phần hạ thân quá mức hung mãnh khiến cô nhắm nghiền đôi mắt đã mờ mịt màn sương đêm. Minh Đạt cũng không hề khống chế dục vọng, điên cuồng mà vận động liên tục. Hai tay không an phận liền đưa ra nắm lấy bầu ngực đang rung lên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Gọi tên tôi đi An Nhiên!
  • An Nhiên không thể chịu được cảm giác sung sướng đang dâng trào, chiếc miệng nhỏ xinh của cô cất tiếng gọi anh trong khàn đục.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Đạt…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em thích mà… Đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm..
  • Động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt. Thoáng chốc, trong cơ thể cô cảm thấy như được bay bay trên thiên đường, đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, cả hai điên chồng phát ra tiếng mê luyến, hướng tới đỉnh cao của dục vọng…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em còn mệt không?
  • Trái tim An Nhiên khẽ đập loạn, chẳng lẽ… Anh đã biết cô giả bộ ngủ? Cô thở dài mở mắt, vội vàng tách khỏi người anh rồi nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi tưởng anh vẫn ngủ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cọ cọ vào chỗ kia của tôi, lại khiến nó chào cờ thì tôi ngủ làm sao được.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Lúc ngủ tôi làm sao biết được.
  • Nói xong cô ngồi dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh nhưng lại nghe rất rõ tiếng anh cười phía sau.
  • Lúc sau, đánh răng rửa mặt xong cô bước ra ngoài đã không thấy Minh Đạt đâu. Mà ở trên giường chăn gối đã xếp rất gọn gàng. Cô nghe quản gia Kim nói ngày trước cô chưa về đây thì chăn gối hay quần áo của anh toàn tự anh xử lý. Bởi vậy riêng cái điểm sạch sẽ, gọn gàng đã ghi điểm trong mắt cô rất nhiều.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hai ngày yên ả tiếp theo lại trôi qua. Hai ngày này, An Nhiên hệt như một người máy, không ngừng làm việc. Chỉ có như vậy mới khiến bản thân cô không nghĩ ngợi lung tung. Mà hai ngày này Minh Đạt cũng bận rộn.
  • Tối đó lẽ ra cô có hẹn với Gia Huy nhưng cuối cùng phải rời lịch hẹn để cùng Minh Đạt tới nhà thăm bố mình và cả gia đình dùng bữa với nhau. Về tình hình sức khỏe của bố An Nhiên thì cơ bản đã ổn định. Bây giờ, ông chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn là có thể tới công ty làm việc bình thường.
  • Tới tuổi này, nhìn An Nhiên yên ổn bên Minh Đạt là ông mãn nguyện lắm rồi. Tuy nhiên, từ trong đáy lòng ông vẫn còn phảng phất một nỗi lo nho nhỏ. Năm xưa, ông có quen một người phụ nữ là Hà Thị Mai, trước khi ra đi, người phụ nữ đó đã từng nói đang mang trong mình đứa con của ông. Bao năm nay, ông đã thử tìm kiếm tung tích của bà ấy để xác nhận lại, nhưng đáng tiếc, kết quả vẫn bặt vô âm tín. Mà nếu đúng như bà ấy nói, thì đứa bé đó bây giờ ra sao?
  • Minh Đạt gắp cho ông một miếng thịt bỏ vào bát, anh lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố, bố ăn nhiều cho chóng khỏe.
  • Lúc này, ông mới giật mình bừng tỉnh, gượng gạo gật đầu.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Cảm ơn con. Hai đứa cũng ăn đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ. Bố thấy trong người thế nào rồi?
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Bố cũng khỏe hơn rồi. An Nhiên, bố nghe nói con sắp vào Sài Gòn khai trương trung tâm thương mại trong đó đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Hợp đồng lớn lần này cũng cảm ơn anh Gia Huy giúp đó bố ạ. Người ký hợp đồng cho chúng ta là bạn thân của anh Gia Huy .
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Thế bao giờ con đi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, hai hôm nữa ạ.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm. Đi cẩn thận con nhé. Cho cả trợ lý đi cùng thì càng tốt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng ạ.
  • Minh Đạt liếc mắt nhìn cô, trong đáy mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng không thuận tiện hỏi. Mãi cho tới khi trên đường về, anh mới nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao em chuẩn bị đi Sài Gòn mà không nói tôi biết?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À thì mấy lần tôi định nói xong lại quên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em định đi với ai?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chắc là anh Gia Huy . Anh ấy cũng muốn vào chúc mừng bạn anh ấy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi thấy có mà cố tình muốn bám theo cô thì có.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thì… Lúc nào cũng nghĩ xấu về anh ấy hết vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hắn ta có điểm nào tốt đẹp đâu mà xấu với chẳng đẹp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chắc anh thì tốt đẹp lắm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tất nhiên…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Càng ngày tôi càng nhận ra anh không có liêm sỉ luôn á.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Liêm sỉ có làm em sung sướng được không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh???
  • Minh Đạt khẽ cười, An Nhiên cũng không buồn tranh cãi lại với anh nữa. Trước đây, cô luôn tự hào mình có lý lẽ rất tốt, nhưng xem ra từ khi gặp người đàn ông này, cô mới phát hiện lý lẽ rồi cũng phải chào thua một người không có liêm sỉ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Trước cái tối chuẩn bị đi Sài Gòn, trong lúc cô đang sắp xếp quần áo vào một cái vali nhỏ thì Minh Đạt cũng ở đó. Anh lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em đi dự khai trương nhà người ta chứ có phải đi trình diễn thời trang đâu mà mang lắm váy vóc vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lâu rồi không đến Sài Gòn thì nhân tiện tôi qua chơi nhà bạn tôi luôn
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bạn nào? Nam hay nữ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh hỏi làm gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Biết.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà tại sao tôi phải báo cáo với anh nhỉ?
  • Minh Đạt lườm nguýt cô một cái rõ dài. Khi thấy cô động tới đôi giày cao 13 phân, anh hỏi tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ê này, em định làm siêu mẫu sao mà mang đôi giày đó?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi mặc đầm dạ hội thì phải mang đôi giày này mới đẹp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Dạ với chẳng hội, cẩn thận ngã chổng vó lên ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thui thủi cái mồm anh.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng hôm sau Minh Đạt định chủ động đưa cô tới sân bay thì đã thấy Gia Huy đậu xe trước cổng. Anh lạnh lùng nhìn Gia Huy rồi đóng sập cánh cửa ô tô lại, lái xe tới thẳng công ty.
  • Ngồi trên máy bay gần hai tiếng đồng hồ, sau khi cô và Gia Huy tới khách sạn thì lập tức nhận được điện thoại của Nhất Trung mời đi ăn. An Nhiên và Gia Huy thuê hai phòng cách nhau 1 phòng.
  • Về tới khách sạn, cô mệt đến nỗi chỉ muốn nằm một chỗ thôi thì Gia Huy tới gõ cửa.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên, anh vào nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Nhất Trung gọi tới mời anh và em đi ăn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hay là hai anh cứ đi ăn đi, em mệt em muốn ngủ một giấc. Lát nữa em xuống khách sạn ăn gì cũng được.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Nhưng mà như vậy được không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được mà anh. Với lại còn nhiều dịp ăn cùng nhau, hôm nay em mệt thật.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy em nghỉ ngơi đi nhé. Muốn ăn gì để anh mua mang lên tận phòng cho em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ thôi anh cứ đi đi. Em ngủ giấc rồi em dậy đi ăn cho tiện.
  • Gia Huy vẻ mặt có chút hụt hẫng, sau hồi cũng gật đầu bước đi.
  • Cả ngày hôm đó, An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn xuống màn hình điện thoại, chốc chốc lại thở dài, dường như cô đang mong chờ tin nhắn hay cuộc gọi của ai đó. Và tất nhiên, không cần nói rõ thì trong lòng cô cũng hiểu người đó là Minh Đạt .
  • Tối hôm đó, chẳng biết là do tâm trạng không tốt hay là cơ thể mệt mỏi nên cô ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng. Gia Huy ngồi đối diện cô, khẽ bảo:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Em ăn thêm đi Nhiên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị em sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không phải, chắc là do em mệt ấy.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy thì tối nay em phải ngủ sớm đấy. Sáng mai 7 giờ chúng ta tới trung tâm thương mại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Mà em đã liên lạc với Dung chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ em liên lạc rồi. Cô ấy nói đang ở Đà Lạt và sáng mai sẽ trở về.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thật tốt quá!
  • An Nhiên mỉm cười gật đầu. Dung là bạn của cô và Gia Huy . Dung cũng giống như Bảo Châu, chơi thân với cô từ nhỏ. Ngày trước lúc cô chưa sang Mỹ du học, Dung chưa vào Sài Gòn sinh sống, Gia Huy chưa đi sang Singapore thì mấy người họ là một nhóm vô cùng thân thiết. Mà trong lòng ai thích ai đều hiểu rất rõ. Thời gian thấm thoát trôi qua, sau 4 năm thì bây giờ bọn họ mới có cơ hội gặp lại.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng hôm sau, đúng 7 giờ cô và Gia Huy di chuyển tới trung tâm thương mại. Lúc hai người đến đã có rất nhiều người ăn mặc lịch sự ở đó. Gia Huy cầm tay cô đi về đám đông, Nhất Trung vừa thấy hai người đã cười lớn.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Cảm ơn đôi trai tài gái sắc đã không quản đường xá tới chúc mừng tôi thế này.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cái cậu này, nay bày đặt khách sáo.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Ấy kìa Gia Huy, trước mặt người đẹp cậu phải để cho tôi lịch sự chút chứ.
  • Gia Huy cười, An Nhiên cũng cười. Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chúc mừng anh, khai trương Hồng phát anh nhé.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Cảm ơn em. Hôm nay em đẹp như là tiên nữ đó An Nhiên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh quá khen rồi.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Nào, mời hai người tới ghế dự đầu tiên. Lát nữa sẽ bắt đầu.
  • Lần này cùng Gia Huy tới tham dự sự kiện này thì cô cũng có cơ hội quen biết nhiều người nổi tiếng hơn, đặc biệt là những ngôi sao hạng A. Sau khi thấy thiết kế của An Nhiên thì đã rất nhiều ngôi sao chủ động xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc.
  • Bữa tiệc chúc mừng xuyên suốt tới tận tối mới kết thúc. Gia Huy hôm nay uống cũng kha khá nhiều rượu nên mỗi bước đi có phần hơi chuyệnh choạng. Sau khi vừa về tới khách sạn, đứng trước cửa phòng, bất ngờ Gia Huy kéo tay cô lại, không chần chừ anh đặt lên môi cô một nụ hôn mà suốt bao nhiêu năm nay anh không đủ can đảm thổ lộ.
  • Mà ở cuối hành lang.
  • Gương mặt Minh Đạt ẩn trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt anh cho lắm, anh từng bước, từng bước tới gần, đi thẳng tới chỗ An Nhiên đang đứng, xem như ở đây chỉ có một mình cô vậy. Minh Đạt bước tới trước mặt An Nhiên, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào, lạnh lùng kéo cô về phía mình.
  • Sau đó…
  • Minh Đạt đưa tay lên, lấy ngón tay lau sạch môi cô, làm như trên đó có một thứ gì không sạch sẽ vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi vừa xuống đến sân bay xong, bây giờ cảm thấy hơi mệt, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi thôi.
  • Giọng nói của Hứa Minh Đạt vang lên thật bình tĩnh, như thể đang nói tới một chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa. Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy vai của An Nhiên đi thẳng về hướng cửa phòng cứ như không nhìn thấy ai vậy. Từ đầu chí cuối, Hứa Minh Đạt không hề liếc nhìn qua Đỗ Gia Huy lấy một lần, dường như con người đó vốn không hề tồn tại.
  • Cánh cửa đóng sập lại, Đỗ Gia Huy bỗng cười phá lên một nụ cười khổ. Cái vẻ yếu đuối và lạc lõng ban nãy bỗng chốc tan biến kể từ khi Hứa Minh Đạt xuất hiện. Anh nhìn theo dáng vẻ cao lớn của Hứa Minh Đạt và thân hình mảnh khảnh của An Nhiên, nhìn cho tới khi bóng dáng hai người khuất hẳn vào bên trong căn phòng thì mới xoay người rời bước trong màn sương đêm.
  • Mà bên trong căn phòng, An Nhiên vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi Hứa Minh Đạt xuất hiện ở nơi này. Trời ạ, Hứa Minh Đạt mà cô biết lại có thể rời bỏ công việc để tới đây tìm cô sao? Mặc dù anh không nói gì đến chuyện của cô và Đỗ Gia Huy nhưng nhìn ánh mắt anh khi này cũng để cô cảm nhận nó nồng nặc sát khi cỡ nào.
  • Hành động của anh, thái độ của anh, có tính là ghen không?
  • An Nhiên nghĩ đến chữ ”ghen” liền chột dạ, vội vàng giật tay anh ra khỏi người mình, khẽ kêu lên:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Buông ra, đau tôi!
14
Sài Gòn hoa lệ.