Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Ra mắt thương hiệu mới.
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Hai ngày yên ả lại trôi qua. Hai ngày nay, An Nhiên hệt như một người máy, không ngừng làm việc, làm việc…Mà hai ngày này, anh cũng vô cùng bận rộn, căn bản dù sống chung dưới một mái nhà nhưng cô cũng chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng anh. Vậy cũng tốt, ít nhất cô cũng không cần phải đấu khấu với anh và có thể tập trung vào chuyên môn của mình.
  • Khi cô đang chỉnh sửa lại bản thiết kế, điện thoại di động bất ngờ rung lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, cô ấn nút nhận cuộc gọi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Tôi nghe đây”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Cô đang làm gì đấy”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Tôi đang sửa lại bản thiết kế một chút, anh gọi tôi có chuyện gì thế?”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Tôi phải vào Sài Gòn công tác vài ngày “
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Ừ, tôi biết rồi”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Ở nhà có nhớ tôi thì ráng chịu nhé”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “ Khùng “
  • Nói xong cô tắt máy vất điện thoại sang một góc. Ngày mai là ngày cô ra mắt thương hiệu mới, bất giác cô thở dài, trong lòng như đang thiếu thiếu hụt một thứ gì đó. Chí ít ra cô cũng mong ngày mai có sự xuất hiện của anh trong buổi họp báo.
  • Nghĩ một lúc, cô đưa ngón tay thon dài của mình lùa vào mái tóc đen óng ả, cô nhẹ nhàng xoa bóp da đầu. Hết thảy những năng lượng tiêu cực cô muốn nó nhanh chóng tan biến.
  • Một lúc lâu sau…
  • “ Cốc cốc cốc…”
  • Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Mời vào.”
  • Bảo Châu nhàn nhã bước vào, thấy bản thiết kế trên bàn của cô, cô cười nhẹ nói:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Quả nhiên không hổ danh là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang. Bản thiết kế của bạn xuất sắc quá An Nhiên."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Người khác khen tôi thì không nói làm gì, ngay cả bạn cũng nói vậy sao?"
  • Bảo Châu nở nụ cười vui vẻ, ngồi đối diện An Nhiên, đặt một tập tài liệu xuống bàn rồi nói.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ chờ đến ngày mai thôi đó."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cảm ơn bạn, vất vả vì tôi suốt mấy hôm nay rồi. Mà sáng mai cứ ở yên nhà đợi tôi nhé, tôi tới đón rồi mình cùng đi tới công ty luôn."
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Tôi tưởng bạn đi cùng chồng chứ, An Nhiên."
  • Nghe Bảo Châu nói, đáy mắt cô khẽ rung động, nhưng rất nhanh liền ổn định lại, cất tiếng nói dịu dàng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh ta đi công tác ở Sài Gòn rồi."
  • Bảo Châu khẽ thở dài nhìn An Nhiên, thẳng thắn đem cảm nhận trong lòng mình nói một cách dứt khoát.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Bạn cũng buồn khi không có sự xuất hiện của anh ta đúng không An Nhiên?"
  • An Nhiên bất giác sững người. Cô phản bác:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bạn nói gì vậy Bảo Châu. Tại sao mình phải buồn chứ. Có anh ta hay không có cũng đâu quan trọng."
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Nhưng dù gì thì…."
  • Bảo Châu chưa nói xong thì cô ngắt lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không quan trọng. Tôi thật sự thấy rất bình thường, bạn đừng lo lắng quá."
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Thôi được rồi. Mình không nói nữa. Mình ra ngoài làm việc tiếp."
  • An Nhiên gật đầu.
  • * * * * * * * * *
  • Sáng sớm ngày hôm sau, trước cổng công ty đã có rất nhiều phóng viên và nhà báo tập trung. Cô cùng Bảo Châu bước từ chiếc xe Mercedes. An Nhiên mặc một chiếc đầm trắng đuôi cá, dưới ánh nắng nhẹ của mùa thu chiếu xuống càng tôn thêm nước da trắng nõn nà của cô.
  • Sau 2 giờ đồng hồ, buổi ra mắt thương hiệu mới kết thúc rất tốt đẹp, mọi người hết lời dành những lời khen và câu chúc mừng tới An Nhiên. Bố cô mỉm cười nói:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Chúc mừng con gái. Con giỏi lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con cảm ơn bố, bố đã giúp đỡ con nhiều rồi.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Cố gắng lên!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • Nói rồi ông mỉm cười đầy tự hào bước đi cùng ban hội đồng quản trị. An Nhiên mỉm cười đứng nhìn theo bóng dáng của ông, khi cô vừa xoay người lại thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Dáng người này, khuôn mặt này, cô đã quá quen thuộc trong nhiều năm nay. Anh chính là Đỗ Gia Huy!
  • Đỗ Gia Huy mặc bộ âu phục màu đen, trên tay anh cầm bó hoa hướng dương mà cô yêu thích. Vì quá xúc động khi nhìn thấy cô, anh liền ôm chặt lấy cô vào lòng và nói.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Chúc mừng em… An Nhiên!
  • Đúng lúc đó, ở một khoảng cách không xa, Hứa Minh Đạt khựng người lại nhìn hai người, bó hoa trên tay anh cũng dần buông xuống.
  • An Nhiên thấy Đỗ Gia Huy ôm mình có chút sững sờ. Cô nhẹ nhàng đẩy Gia Huy ra khỏi người mình, ngạc nhiên nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh Huy, anh về nước khi nào vậy?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh về mấy hôm nay rồi nhưng mà anh muốn cho em một bất ngờ. Khi nãy trong buổi họp báo, anh đứng từ xa nhìn em. Em tuyệt lắm!
  • An Nhiên cười tươi đáp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn anh!
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tặng em nè, loài hoa em yêu thích nhất.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh vẫn còn nhớ sao?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh nhớ chứ, tất cả những gì thuộc về em anh đều nhớ rất rõ.
  • Sắc mặt Minh Đạt càng lúc càng lạnh đi khi nhìn chằm chằm hai người. Nhìn ánh mắt Gia Huy nhìn cô, người mù cũng còn nhận ra ánh mắt ấy tràn ngập yêu thương.
14
Ra mắt thương hiệu mới.