Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Cô lắc đầu thở dài…
  • Có lẽ, cô bắt đầu bất lực trước tình cảnh rối ren của chính bản thân mình
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bạn không hiểu được đâu. Mối quan hệ này quá phức tạp…
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên à, nhìn mình, nghe mình nói, hai người nên thẳng thắn với nhau. Biết đâu anh ấy cũng thích bạn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, có lẽ anh ta không thích mình thật lòng đâu.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên…!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mình mệt quá, về nhà nghỉ ngơi thôi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh. Toà nhà xây dựng theo kiến trúc kiểu Châu u ba tầng màu trắng ngà, đồ sộ, sang trọng, và cũng là nơi để cô trở về sau mệt mỏi trong suốt hơn hai tháng qua. Nghĩ lại, thời gian trôi nhanh thật ấy.
  • Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng quản gia Kim vang lên.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Thiếu phu nhân, cô về rồi sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, quản gia Kim.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Thiếu phu nhân, cô đã ăn gì chưa? Tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ cháu ăn rồi, quản gia Kim không cần mất công đâu. Cháu vào nhà trước.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Dạ vâng ạ. Thiếu gia cũng vừa mới về xong lại đi luôn rồi.
  • Cô cười trừ, đáp lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế ạ?
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - À thiếu phu nhân, phu nhân gọi điện về hỏi cô ấy. Bà ấy nói không liên lạc được cho cô.
  • Cô lúc này mới nhớ đến điện thoại cô để chế độ im lặng trong túi xách. Cô mỉm cười gật đầu đáp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, cháu biết rồi.
  • Sau khi lên phòng, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống giường rồi chậm rãi rút điện thoại trong túi xách ra gọi cho mẹ chồng mình. Đầu dây bên kia vừa đổ chuông bà đã bắt máy, giọng nói gấp gáp.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - An Nhiên, chuyện bài báo kia mẹ vừa thấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ mẹ, cũng không có gì đâu mẹ ạ. Mẹ đừng lo lắng quá.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Trong chuyện này mẹ chắc chắn là cái cô Thu Uyên kia giở trò chứ thằng Đạt và cô ta đã kết thúc từ mấy năm trước rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, con biết mà. Mẹ yên tâm nhé.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mở mắt tỉnh dậy đọc cái tin tức kia mà mẹ phải lập tức gọi cho con. Mẹ sợ con hiểu nhầm với sợ ông bà thông gia nhìn thấy sẽ không hay. Bố con cũng đã cho người liên hệ với trang báo đó để gỡ bài xuống rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ mẹ. Con… Con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Trời ạ, con bé này, lúc nào cũng cảm ơn. Mẹ gọi tới thấy con như vậy là mẹ cũng yên tâm rồi. Thôi con nghỉ sớm nhé, tháng sau mẹ về.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ. Bye mẹ!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tắm xong cô ra ngoài đã thấy anh đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô chăm chú nhìn anh, có lẽ cô vĩnh viễn không thể biết được đâu là lời nói thật lòng của anh. Khi còn đang suy nghĩ miên man đột nhiên anh quay lại. Cô bị giật mình chưa kịp lên tiếng anh đã nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhìn gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Tôi có nhìn gì đâu.
  • Nếu như là ngày thường anh sẽ đối đáp lại với cô tới cùng. Nhưng hôm nay, sau khi nghe cô nói thế thì anh cũng im lặng không nói gì nữa. Rõ ràng đứng cùng nhau trong một căn phòng, cách nhau có vài bước chân thôi nhưng mà cô cảm giác như là khoảng cách nó còn cao hơn cả núi, dài hơn cả sông. Nhìn bộ dạng của anh lúc này, cô thật sự không quen mắt.
  • Tối đó, cô vài lần muốn mở miệng ra hỏi chuyện của anh và Thu Uyên là như thế nào nhưng mà rốt cuộc lại chẳng đủ can đảm để nói ra những lời chất chứa trong lòng.
  • Trước khi đi ngủ cô có xuống nhà vắt một cốc nước cam, cô nhìn phòng làm việc của anh vẫn còn sáng đèn, đắn đo mãi mới quyết định vắt nước cam cho anh. Thế nhưng, khi đứng trước cửa phòng thì cô lại đứng tận 15 phút mới dám gõ cửa. Gõ được hai tiếng thì tiếng anh vọng ra:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vào đi.
  • Minh Đạt đang gõ laptop, thấy cô anh có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ, chỉ hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có chuyện gì không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Tôi tiện thể pha cho anh cốc nước cam.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừ. Để đó giúp tôi.
  • Anh lạnh lùng trả lời, cô gật đầu để cốc nước cam xuống bàn làm việc của anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Còn gì nữa không?
  • Thật ra cô định hỏi chuyện của anh và Thu Uyên, cũng muốn nhắc anh mai là cuối tuần bố mẹ cô gọi hai người về dùng bữa. Nhưng mà không hiểu sao, thái độ hôm nay của anh lạnh lùng khác thường khiến cô phải nuốt ngược lời nói trở lại. Cô hít một hơi thật sâu đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không có gì.
  • Anh có vẻ rất mệt mỏi, anh ngừng tay gõ chữ rồi ngẩng lên nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô về phòng nghỉ đi. Tối nay tôi ngủ ở phòng kế bên.
  • Chẳng hiểu sao khi nghe anh nói thế, lòng cô đột nhiên lại thấy hẫng một cái, giống như mình vừa mới đánh mất một thứ gì đó mà lại sợ hãi không dám nghĩ đến nó là thứ gì.
  • Cô không nói gì thêm nữa. Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, lại thêm tiếng gió thổi qua những tán cây xào xạc khiến không gian lại càng tĩnh mịch. Chẳng bao lâu, cô xoay người đi ra ngoài. anh nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, ánh mắt nổi lên hồi bị thương.
  • Trở lại phòng ngủ, An Nhiên cảm thấy nơi ngực từng cơn đau nhói, cô dùng sức lắc đầu, cuối cùng chẳng biết tủi thân sao lại rơi nước mắt. Chưa bao giờ, cô lại ghét bỏ sự lạnh lùng của anh như lúc này.
  • Nằm một lúc rất lâu, rơi nước mắt khá nhiều thì cuối cùng cô cũng thiếp vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau cô tỉnh lại, cô thấy rèm cửa sổ đã được kéo, mà cô nhớ tối qua cô không hề kéo rèm phòng. Hơn nữa, chăn đắp trên người cô cũng được ngay ngắn và cẩn thận.
  • An Nhiên vội vàng bước chân xuống giường, cấp tốc đánh răng rửa mặt xong thì cô xuống dưới nhà. Lúc này, bữa sáng cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng mà Minh Đạt thì không thấy anh đâu cả, hình như anh đã đi làm rồi thì phải.
  • Buổi chiều, sau khi vừa kết thúc cuộc họp thì An Nhiên nhận được điện thoại của Minh Đạt gọi tới. Trong điện thoại, anh chỉ nói rất ngắn gọn, chỉ có một câu “ Lát nữa tôi sẽ đón cô”.
  • Không đợi Nhiên kịp phản ứng, anh đã cúp điện thoại, rất rõ ràng là không định giải thích thêm bất cứ điều gì cho cô.
14
Nghẹt thở