Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Mua sắm tại trung tâm thương mại
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Lúc đầu cả hai đều nhất mực phản đối. Sau đó ông nội ôm lấy ngực, ho ho vài tiếng thì Đỗ Gia Huy đành bất lực đồng ý.
  • Huỳnh Bảo Linh quay về phòng khoanh hai tay trước ngực, thỉnh thoảng đưa lên cắn vào móng tay, cứ đi đi lại lại khắp phòng suy nghĩ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Nếu anh ta giở trò gì phải làm sao? Hay mình viện lí do gì đó kéo dài thêm thời gian. Nhưng có kéo dài rồi sớm muộn gì cũng phải lên thôi! Sao mà nhìn nổi khuôn mặt lạnh ngắt của anh ta để sống qua ngày đây? Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.”
  • Tiếng gõ cửa, Vương Tú Anh từ ngoài nói vào:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Bảo Linh mẹ vào được không?”
  • Huỳnh Bảo Linh vừa mở cửa ra hỏi:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Mẹ có việc gì sao?”
  • Bà Tú Anh mở cửa bước vào, ngồi xuống giường nắm lấy tay con dâu:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Mẹ biết con và Gia Huy kết hôn khá vội vàng nên chưa có thời gian tìm hiểu nhau, nó cũng là đứa luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại luôn sống tình cảm, biết suy nghĩ cho gia đình nên mẹ tin nếu con thật lòng đối xử tốt thì nó sẽ mở lòng với con. Gia Huy ấy, nó không giỏi ăn nói nhưng lại dễ mềm lòng.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Dạ thưa mẹ, con sẽ cố gắng.”
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Bao năm qua trong gia đình này chỉ toàn là đàn ông mẹ không biết tâm sự cùng ai. Bây giờ thì tốt rồi, mẹ đã có con, lúc nào có chuyện gì cứ nói với mẹ có được không?”
  • Huỳnh Bảo Linh rưng rưng nước mắt. Cô vui mừng khi cảm nhận được sự ấm áp từ người mẹ dù rằng không phải máu mủ hay chỉ là mẹ chồng trong cuộc hôn nhân hợp đồng đi chăng nữa. Đầu cô gật nhẹ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Con cảm ơn mẹ.”
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Được rồi đứa trẻ ngốc nghếch này, lúc nào cũng chỉ biết cảm ơn.”
  • Vương Tú Anh nhìn con dâu nở nụ cười.
  • Huỳnh Bảo Linh sắp xếp đồ đạc vào vali rồi di chuyển tới phòng Đỗ Gia Huy. Từng bước chân đều nặng trĩu, thật không dám nghĩ sẽ phải sống cùng tên mặt lạnh đó như nào. Cô ngập ngừng một lúc lâu mới dám gõ cửa:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Tôi vào được không?”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Vào đi.”
  • Huỳnh Bảo Linh mở cửa bước vào, Đỗ Gia Huy chỉ tay về phía tủ đồ:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Sắp xếp đồ cô vào ngăn tủ đó đi. Nhớ phải sắp xếp gọn gàng.”
  • Huỳnh Bảo Linh gật đầu:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Được tôi biết rồi.”
  • Đỗ Gia Huy lạnh lùng nói tiếp:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Còn nữa, lúc ở phòng không được phát ra bất kì tiếng ồn nào, không động vào thứ gì trong phòng, lúc tôi làm việc không được quấy rầy, không ăn đồ ăn vặt, không để bất cứ thứ gì của cô ở những chỗ tôi hay đi tới, lúc xem phim phải để âm lượng thật nhỏ, không cần thiết cô nên hạn chế đi lại nếu phạm lỗi một lần phạt hai trăm.”
  • Huỳnh Bảo Linh trợn ngược hai mắt bĩu môi đầy ngạc nhiên hỏi lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cái gì? Hai trăm, sao anh quá đáng vậy?”
  • Đỗ Gia Huy luôn dứt khoát không vòng vo:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Nếu thấy không làm được thì huỷ hợp đồng đền bù bốn tỷ cô có thể rời đi.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Đừng, đừng tôi làm được.”
  • Bảo Linh vội vàng lắc đầu từ chối.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Vậy kí tên đi.”
  • Đỗ Gia Huy đưa cho cô bản thoả thuận đã soạn sẵn.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Kí thì kí, ai sợ ai.”
  • Huỳnh Bảo Linh cướp lấy tờ giấy trên tay Đỗ Gia Huy, đặt bút xuống kí tên.
  • Đỗ Gia Huy chỉ về chiếc ghế đặt bên góc:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Được rồi, cô ngủ trên ghế sofa đi.”
  • Bảo Linh nhìn chiếc ghế sofa nhỏ, lòng đầy căm phẫn, ấp úng hỏi lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không phải chứ. Tôi ngủ ở đây sao?”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Sao hả? Không làm được thì cứ huỷ hợp đồng. Xin mời tự nhiên.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Được, được.”
  • Huỳnh Bảo Linh đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
  • Đêm đến, cô không thể nào ngủ nổi, cứ quay người qua lại, không gian ghế chỉ vừa đủ chứa quá nửa người cô, thi thoảng lại quên khuấy mà lăn vèo xuống đất. Cô đành ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên trần nhà suy nghĩ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cuộc sống mới chỉ bắt đầu thôi! Mình không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Cố lên!”
  • Sau rồi cô liếc nhìn lên giường, ánh mắt đầy căm phẫn và thù hận, hai răng nghiến chặt, thầm mắng anh:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Sao anh ta có thể ngủ ngon như vậy chứ! Đồ vô tình lạnh lùng, đồ ác quỷ.”
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng sớm hôm sau thức dậy Huỳnh Bảo Linh đau nhức khắp mình mẩy, tứ chi tê cứng không thể cử động nổi. Cô vươn vai thở dài, rồi hai tay đấm liên tục ở vai, cổ, tay đến chân. Đêm qua thật sự một đêm rất dài, dài hơn cả lúc cô phải thức suốt sáng để làm việc. Đỗ Gia Huy thấy thế nhưng cũng chả một chút nào để ý.
  • Tại tập đoàn Đỗ Thị, cuộc họp với đối tác đang chuẩn bị bắt đầu, Đỗ Gia Huy phong thái trang trọng, nhưng vẫn lạnh lùng bước vào. Anh tiến lại bắt tay từng đối tác, rồi quay sang bắt đầu triển khai cuộc họp:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Trước tiên mời tổ kế hoạch sẽ báo cáo phương hướng hoạt động, dự toán số tiền đầu tư, giá trị của sản phẩm và thị trường để xuất khẩu. Mời trưởng phòng kế hoạch.”
  • Một tràng pháo tay, trưởng phòng kế toán tiến lên bắt đầu trình bày từng phần từ tổng quát đến chi tiết rất rõ ràng, cụ thể. Kết thúc phần trình bày cũng là một tràng pháo tay. Tất cả các nhà đầu tư đều hài lòng về bản kế hoạch, dự án đồng hồ tình yêu cũng thu về khoản đầu tư khổng lồ.
  • Vừa kết thúc cuộc họp thư kí Hạ vừa đi theo phía sau vừa nói:
  • Thư ký Hạ
    Thư ký Hạ
    “Tổng giám đốc đã liên lạc được với bên công ty Sunshine ở Nhật Bản đặt lịch hẹn gặp mặt bàn về việc hợp tác. Sau khi xem bản kế hoạch chúng ta gửi qua họ rất có hứng thú với dự án đồng hồ tình yêu.”
  • Đỗ Gia Huy lạnh lùng hỏi lại:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Vào lúc nào?”
  • Thư kí Hạ đáp lại:
  • Thư ký Hạ
    Thư ký Hạ
    “Tuần sau đại diện bên họ sẽ trực tiếp qua khảo sát và bàn bạc hợp đồng.”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Được cô quay về chuẩn bị đi.”
  • Buổi tối, tại biệt thự nhà họ Đỗ, Huỳnh Bảo Linh đi lại trong phòng để nhìn tất cả mọi thứ. Cô vừa ngắm nhìn vừa lắc đầu suy nghĩ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Sao cuộc sống của một con người có thể tẻ nhạt vậy cơ chứ? Đáng tiếc.”
  • Sau đó, cô dừng chân tại một ngăn kéo, tò mò nên cô mở ra xem, mọi thứ đều bình thường cho tới lúc cô nhìn thấy một bức ảnh. Đó là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nháy, đôi mắt to tròn, nụ cười rất duyên dáng.
  • Bỗng Đỗ Gia Huy mở cửa phòng bước vào làm Huỳnh Bảo Linh giật mình đánh rơi tấm ảnh xuống đất. Đỗ Gia Huy quát lớn:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Cô làm cái gì vậy hả?”
  • Nhanh như chớp một bàn tay lao đến bóp vào cổ cô khiến cô nghẹt thở. Vẻ mặt lạnh lùng đầy đáng sợ. Ánh mắt căm phẫn khiến đôi tay càng đẩy chặt hơn. Cô càng cố sức kéo bàn tay đó ra thì giống như thêm phần thù hận nó càng siết cô mạnh sát vào tường. Miệng lắp bắp định nói nhưng không thể nào mở ra thành tiếng. Anh như một con dã thú muốn nuốt chọn lấy cô, thật sự không có cách nào thoát ra được khỏi cơn giận dữ đó.
  • Hai tay buông lỏng xuống, nước mắt rơi dần, đôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt tuyệt vọng. Một cú đẩy mạnh khiến người cô văng ra xa, ngã nhào xuống đất. Tay cô ôm lấy cổ, miệng ho không ngừng. Hai tay cố chống dưới sàn để đứng dậy.
  • Khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh, miệng không hề mở ra nói tiếng gì, tay run run nhặt tấm ảnh, đặt vào chỗ cũ đóng mạnh cánh cửa, thất thần ngồi lên giường. Lòng nao nao với cách cư xử thái quá của bản thân.
  • Ánh mắt đầy căm phẫn, hai lòng bàn tay nắm chặt, lòng bối rối nghẹn ngào. Trong tiếng nấc cô mở cửa chạy ra ngoài. Chân dừng lại một góc tối bên cạnh hồ bơi, rũ rời ngồi gục xuống đất, nước mắt tuôn từng dòng. Tự nhiên cô thấy bản thân mình như bèo trôi, đưa đi đẩy lại cuối cùng vẫn vào tay kẻ độc ác. Vừa thoát ra được khỏi người mẹ nuôi tàn nhẫn lại rơi vào kẻ mặt lạnh hung tàn.
  • Cô ngước mắt lên trời cao, ngắm ngôi sao sáng nhất thầm nghĩ trong rối bời:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Ba mẹ con phải làm sao đây? Con thật sự không biết bây giờ cần phải làm gì nữa?”
  • Một tiếng nói từ sau lưng vang lên:
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    “Bảo Linh chị sao thế?”
  • Huỳnh Bảo Linh khẽ lau đi giọt nước mắt, môi thầm mỉm cười cố tỏ ra mình ổn nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể làm được. Ánh mắt vội vàng quay đi, mặt cúi nhẹ xuống đất, tay chân run run vì lạnh. Miệng cứng lại không nói thành lời.
  • Tiếng nói đó là của Đỗ Gia Minh, anh đã theo sau từ lúc cô chạy từ trên lầu xuống và chứng kiến toàn bộ chuyện cô ngồi khóc một mình. Nhưng cũng không biết làm sao để tiến lại gần cô thêm một bước bởi vì khoảng cách giữa hai người giờ đây quá xa.
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    “Bảo Linh tôi đưa chị đến nơi này có thể giúp giải toả tâm trạng rất tốt.”
  • Huỳnh Bảo Linh lòng rối bời, u sầu ủ rũ cứ đi theo bước chân Đỗ Gia Minh. Cô cũng chẳng muốn biết mình đi đâu nữa, chỉ cần đi xa căn phòng u ám ấy là đủ. Suốt cả chặng đường cô vẫn im lặng nhìn ngoài cửa xe, đầu dựa nhẹ lên ghế, thi thoảng nước mắt lại tuôn. Càng về đêm càng lạnh lẽo cô đơn, người ngoài đường thưa vắng hẳn, còn số ít người đang vội vã quay trở về nhà. Còn cô lại muốn đi càng xa càng tốt, tự nhiên cô cảm thấy xé lòng.
  • Chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, hai người cùng đi vào khoảng chừng mấy bước chân, leo lên từng bậc cầu thang bộ dừng lại ở sân thượng của một toà nhà cũ. Đúng là lên cao sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn, Huỳnh Bảo Linh đưa mắt nhìn xa xa trầm ngâm vừa hít thở vừa suy nghĩ.
  • Một lúc sau tâm trạng cô tốt hơn hẳn, quay sang nhìn Đỗ Gia Minh mỉm cười nhẹ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cảm ơn cậu Gia Minh, ở đây đúng là thích thật, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”
  • Đêm khuya gió lạnh hơn, lại còn đứng trên cao nữa khiến Bảo Linh run run. Đỗ Gia Minh cởi chiếc áo, khoác lên vai cô rồi nói:
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    “Ở đây gió lớn cẩn thận không lại cảm lạnh. Mau về thôi!”
  • Cứ như thế hai bóng hình lặng lẽ rời khỏi. Dù muốn hay không cô vẫn không thể trốn tránh được, con đường là do bản thân tự chọn nên nhất định phải đối mặt đến cùng kể cả Đỗ Gia Huy có đối xử tệ bạc hơn nữa.
  • Sau trận khóc dữ dội của đêm hôm qua, Huỳnh Bảo Linh thức dậy đầy mệt mỏi, đôi mắt vừa thâm quầng vừa sưng húp lên. Đến bản thân cô nhìn mình trước gương còn chẳng nhận ra mình nữa. Không ngờ lại tệ đến thế. Bất chợt cô nhớ đến lời hứa hôm qua sáng nay cùng mẹ chồng đi mua sắm. Trời ạ, sao có thể ra ngoài với bộ dạng này cơ chứ?
  • Huỳnh Bảo Linh mở nhẹ cánh cửa phòng liếc nhìn xung quanh không thấy ai bèn chạy ngay xuống nhà mở chiếc tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, một thau đá lạnh rồi phóng nhanh về phòng. Hai tay chà chà trứng trên khoé mắt, thi thoảng cúi mặt sát vào chậu đá khiến gương mặt lạnh tái tê. Sau rồi cô ngồi vào bàn trang điểm thật kỹ càng để giấu đi tất cả, nếu mẹ chồng biết ắt lại có chuyện.
  • Tại khu trung tâm mua sắm thứ 12 của Đỗ Thị, chiếc xe lexus đen đổ ngay trước cổng, một vị phu nhân đầy khí chất mặc bộ đầm nhung trắng pha hồng, tay đeo túi xách dior nhỏ, mặt rạng rỡ. Đi bên cạnh bà là một cô gái mặc chiếc quần jean xanh sơ vin áo phông trắng, ngoài khoác thêm chiếc áo khoác, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ. Họ ghé vào một cửa hàng thời trang, cô nhân viên cúi chào:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    “Mời quý khách vào trong.”
  • Vị phu nhân tháo chiếc mắt kính đen xuống, đưa mắt nhìn xung quanh rồi quay sang nói cô nhân viên đứng đối diện:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Cô lấy tất cả các mẫu mới nhất của cửa hàng cho con dâu ta thử.”
  • Huỳnh Bảo Linh còn chưa kịp phản ứng gì thì mấy cô nhân viên đã kéo cô đi vào buồng thử đồ. Lần lượt thay lên người cô nhiều mẫu đồ áo khác nhau, nhiều tới nỗi đếm không xuể, đúng hơn thì là chắc thay hết toàn bộ quần áo trong cửa hàng. Tiếng thở gấp gáp, đúng là mệt thật, chưa bao giờ cô phải thử nhiều đồ tới vậy. Dù cô có nói như nào thì mấy cô nhân viên kia vẫn ép cô thay cho bằng được.
  • Khi nghe tiếng một cô nhân viên nói bộ cuối cùng rồi, Huỳnh Bảo Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã nghe tiếng mẹ chồng văng vẳng:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Được gói hết tất cả cho tôi.”
  • Huỳnh Bảo Linh vội vàng chạy lại, gượng cười cản bà lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Nhiều thế sao mẹ? Thôi con lấy mấy bộ này là được rồi.”
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Không được, lấy hết.”
  • Mẹ chồng hất tay Bảo Linh ra rồi quay sang nói với nhân viên.
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Cô gói đồ xong đưa ra chiếc xe đỗ trước cửa dùm tôi nhé! Bảo Linh đi thôi!”
  • Huỳnh Bảo Linh vẻ mặt đầy mệt mỏi hỏi lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Đi tiếp sao mẹ?”
  • Vương Tú Anh mỉm cười nhìn con dâu:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Phải đi tiếp, còn phải chọn rất nhiều thứ. Đặc biệt là phải chọn đồ cho bữa tiệc rượu của công ty vào tuần sau chứ!”
  • Cứ như thế họ đi chắc gần hết trung tâm thương mại, nào dày, túi xách, mỹ phẩm,… Mặc cho Bảo Linh có ngăn cản như nào thì mẹ chồng vẫn sắm đầy đủ mọi thứ cho con dâu. Tất nhiên bà hiểu được con dâu vẫn chưa quen với cuộc sống nhà họ Đỗ, đương nhiên đi mua sắm như này sẽ không thoải mái. Nhưng dù sao cũng không thể xuề xoà ra ngoài được, mọi thứ vẫn phải chuẩn bị tươm tất. Mọi ánh nhìn ngưỡng mộ đổ dồn về phía Bảo Linh.
  • Huỳnh Bảo Linh nhăn mặt. Chưa bao giờ cô cảm thấy đi mua sắm lại là một thảm hoạ như bây giờ. Người cô mệt mỏi, chân tay tê cứng, bụng reo lên từng hồi vì đói.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cuối cùng cũng xong hả mẹ.”
  • Cái gật đầu của mẹ chồng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
  • Hai mẹ con Bảo Linh định ra xe quay về thì đúng lúc gặp một người phụ nữ đi từ ngoài vào. Bà ta nhìn cũng khá sang trọng, quý phái, trông vẻ trạc tuổi mẹ chồng. Thân hình hơi tròn, nhưng điệu bộ hơi thái quá, bà ta lại gần nói:
  • “Chào bà Tú Anh, sao hôm nay có nhã hứng đi mua sắm vậy?”
  • Mẹ chồng cô cũng nở một nụ cười gượng đáp lại:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Là bà Lan đấy à, tôi đi đâu thì có liên quan gì tới bà.”
  • Bà Lan chỉ tay vào Bảo Linh, nở một nụ cười chế giễu:
  • “Ồ, ai đây? Tôi nghe nói bà vừa mới có cô con dâu mới đây sao? Trông cũng không tệ.”
  • Vương Tú Anh cười lên ba tiếng lớn, mắt liếc nhìn xung quanh bà ta một lượt rồi nói:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Phải nó là con dâu tôi. Bà ghen tị vì không có con dâu đi mua sắm cùng sao?”
  • Bà Lan vẫn điệu bộ khá khinh thường nói tiếp:
  • “Tôi nào phải ghen tỵ với bà, chỉ có điều bao năm qua bà đi mua sắm một mình còn tôi có con gái đi cùng, bây giờ bà có con dâu rồi đỡ buồn ha?”
  • Vương Tú Anh nở nụ cười hời hợt:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    “Rồi thì sao.”
  • Bà Lan cười đểu một cái, trố mắt nhìn Vương Tú Anh tiếp tục nói bằng giọng đầy chế giễu:
  • “Cũng không có gì. Chỉ là con dâu sao mà quan tâm bằng con gái được.”
  • Bảo Linh nghe qua biết ngay mẹ chồng cô không ưa bà ta mấy nên vội bênh vực:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Thưa cô, thế con gái cô đâu sao cháu không thấy. Hôm nay mẹ chồng cháu có cháu đi cùng, sao cô lại phải đi một mình thế?”
  • Bà Lan mặt vẫn vênh lên nói:
  • “Hôm nay con gái tôi chẳng qua là bận việc bên nhà chồng nên mới không đi cùng tôi được thôi!”
  • Huỳnh Bảo Linh mỉm cười nhẹ, không để ý bà ta mấy chỉ đáp trả nhẹ nhàng:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Ồ vậy sao. Con nghe nói con gái khi lấy chồng rồi thì sẽ không có thời gian dành cho mẹ đẻ, phải chăng con gái cô cũng vậy sao?”
  • Bà Lan có vẻ ấp a ấp úng nói không thành lời:
  • “Tất nhiên là không có. Chẳng qua là… Tôi bảo con bé cứ làm việc của mình đi. Tôi tự đi mua sắm một mình được.”
  • Bà Lan là bạn học cũ của mẹ chồng cô. Từ lúc đi học đã như nước với lửa suốt ngày đấu đá lẫn nhau cho đến tận bây giờ. Bà Lan vẫn luôn chế giễu việc Vương Tú Anh không có con gái đi mua sắm cùng, lần nào gặp cũng chỉ thấy một mình. Tú Anh lại tự hào về con trai nên cũng chả thèm giống bà ta đưa con cái ra so đo. Hôm nay đúng lúc đi mua sắm cùng Huỳnh Bảo Linh xả được một trận đáng nhớ và hạ cơn tức.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Một tuần sau, ngày tổ chức tiệc rượu của công ty cũng tới. Đỗ Gia Việt nói với con trai:
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    “Tối nay con và Bảo Linh cùng hai em trai tới bữa tiệc trước. Bố với mẹ có chút chuyện nên sẽ tới sau.”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Mình con đi là được rồi. Sao phải đưa cô ta theo.”
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    “Không được, dù sao nó cũng đã là vợ con nên đưa nó theo để làm quen dần với những bữa tiệc như thế.”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Được con biết rồi.”
  • Huỳnh Bảo Linh đã chuẩn bị suốt cả một buổi chiều. Cô mặc chiếc đầm dạ hội màu trắng, đi đôi giày cao tầm năm phân, trang điểm lộng lẫy hơn. Thế nhưng cô khá căng thẳng, chỉ ở mãi trong phòng không chịu ra. Đỗ Gia Huy đứng dưới nhà gọi lên:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Huỳnh Bảo Linh cô xong chưa? Lúc nào cũng lề mề.”
  • Huỳnh Bảo Linh hít thở sâu, rồi từ từ bước xuống. Một lần nữa cô lại hút hồn Đỗ Gia Huy, anh nhìn cô không ngừng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Đi thôi.”
14
Mua sắm tại trung tâm thương mại