Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Minh Đạt, em có thai rồi...
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Bảo Châu và cô còn đang bàn nốt công việc thì bỗng nghe thấy tiếng nói phía cửa phòng làm việc.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mẹ vào được chứ?
  • An Nhiên ngẩng đầu lên, hoá ra là mẹ chồng mình. Cô cười nhẹ đứng dậy, Bảo Châu biết ý cũng rời đi luôn lúc đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, mẹ tới khi nào vậy?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mẹ vừa tới thì liền gặp con nè. Biết vợ chồng con bận nên mẹ tranh thủ tới gặp con cho đỡ nhớ.
  • An Nhiên cười, bà cũng cười, cô đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhẹ nhàng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ muốn uống gì để con lấy.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Thôi, mẹ tới đây một lát rồi đi luôn. Vừa để gặp con, vừa để nhờ con thiết kế giúp mẹ một chiếc đầm. Chẳng là tuần sau là kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn World. Đạt nó nói con biết rồi chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ anh ấy có nói rồi mẹ ạ. Tối nay vợ chồng con cũng tính qua bên nhà.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm. Con cứ thiết kế theo sở thích của con giúp mẹ nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, mẹ yên tâm ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mà Nhiên này…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ có gì hả mẹ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Dạo này con ăn được không mà mẹ thấy sắc mặt con không tốt như dạo trước. Thằng Đạt có bắt nạt gì con không đấy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ không có mẹ ạ, anh Đạt chiều con lắm mẹ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm thế là mẹ yên tâm rồi. Nếu nó mà bắt nạt con thì con phải nói cho mẹ biết đấy, mẹ xử lý cùng con luôn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tuân lệnh mẹ. Mẹ yên tâm nhé.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm, con làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, dẫu sao mình cũng là phụ nữ, đừng nên cố quá biết chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ. Con biết rồi mẹ.
  • Tiễn mẹ chồng ra về được lúc thì cô cũng phải cầm túi xách rời khỏi công ty để đến gặp đối tác. Đối tác công ty này cũng không khó dễ gì cô đâu, chỉ là họ muốn cô uống một chút rượu cùng họ. Theo phép lịch sự, cô cũng nhấp môi uống một ngụm nhỏ. Chẳng biết hôm nay làm sao mà uống bất kể thứ gì cô cũng cảm thấy cồn cào ruột gan.
  • Lúc ra về, khi cô vừa đứng dậy thì cả người tối sầm lại. Cô không làm chủ được bản thân, cuối cùng ngã vật ra, không còn biết gì nữa, chỉ thấy hình ảnh ông giám đốc kia lay lay hỏi cô làm sao thế rồi lịm hẳn đi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Cô biết không biết mình đã ngất bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng trơn. Khi cô định ngồi dậy người y tá liền nói:
  • Y tá
    Y tá
    - Chị đang chóng mặt đừng ngồi dậy sớm, cứ nằm yên đó đi. Chồng chị vừa đi làm thủ tục nhập viện cho chị rồi. Phụ nữ có thai không nên uống rượu đâu, không khéo ảnh hưởng tới cả sức khỏe hai mẹ con.
  • An Nhiên đưa mắt nhìn ra ngoài, định hỏi chồng mình đi lâu chưa thì chợt khựng lại bởi câu nói cuối cùng của y tá. Cô tròn xoe mắt nhìn cô y tá, hỏi lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Phụ nữ có thai? Hai mẹ con sao?
  • Y tá
    Y tá
    - Ơ hay, thế chị không biết mình có thai được 5 tuần rồi à?
  • Sau khi cô y tá đi khỏi, An Nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào bụng mình. Bên trong này thực sự đang ấp ủ một sinh mệnh sao? Một đứa con của cô và anh sao?
  • Thật là kỳ diệu, đứa bé xuất hiện trong thời điểm cả hai đều mong chờ. An Nhiên bất giác nhớ lại lần Minh Đạt khẽ thì thầm bên tai mình “Sinh cho anh một đứa con nhé”
  • Nghĩ tới đó, trái tim cô không kìm nén nỗi đập liên hồi. Cô không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Minh Đạt, trong lòng lại gợn lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
  • Khi cô còn đang nghĩ ngợi thì Minh Đạt cũng từ ngoài bước vào. Vừa thấy cô, anh liền vội vàng nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - An Nhiên, anh vừa nghe người ta gọi tới em nằm viện. Sao em lại nằm viện thế này? Em cảm thấy cơ thể sao rồi? Còn mệt mỏi hay đau nhức chỗ nào không?
  • Bị Minh Đạt dồn dập hỏi, An Nhiên bật cười không biết trả lời câu hỏi nào trước. Cô đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em nên trả lời câu hỏi nào của anh trước đây. Mà em tưởng anh là người làm thủ tục nhập viện cho em? Sao em nghe cô y tá kia nói chồng đi làm thủ tục nhập viện mà.
  • Minh Đạt nhíu mày chưa kịp trả lời thì bên ngoài Gia Huy bước vào nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Là anh làm thủ tục nhập viện cho em, chắc mọi người hiểu nhầm. Anh và giám đốc Hoàng có quen biết nhau nên ông ấy gọi điện tới cho anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì ra là vậy. Cảm ơn anh nhé anh Nam.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm, thôi chồng em tới rồi, anh cũng đi về đây. Rảnh anh sẽ lại vào thăm em sau.
  • Minh Đạt ngước mắt nhìn Gia Huy, từ từ lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Không có gì. Cô ấy cũng rất quan trọng với tôi.
  • Nói xong, Gia Huy vẻ mặt buồn bã xoay người bước đi. Minh Đạt đặt nhẹ tay mình lên tay cô, dịu dàng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bác sĩ có nói em bị sao mà ngất không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Minh Đạt… Em… Có thai rồi!!!
  • Minh Đạt nghe xong thực sự bị kích động, ánh mắt sáng lên như ngàn vì sao lấp lánh trong đó, anh hỏi lại:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh… Thật sự sắp được làm bố?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng.
  • Minh Đạt nhìn cô, nếu như không phải sức khỏe cô đang yếu thì anh thật sự muốn ôm cô chạy ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết bà xã của anh đã mang thai.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cảm ơn em… Cảm ơn em nhiều lắm… Vợ!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngốc… Đứa con này là của hai chúng ta mà, sao lại cảm ơn em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh không nghĩ cảm giác biết mình làm bố lại kỳ diệu và hạnh phúc đến thế.
  • Cô bật cười nhìn anh, gương mặt cương nghị ngày thường đã trở nên nhu hoà đi rất nhiều, những nét tà mị trên gương mặt lúc này cũng quá đỗi dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của một người chồng dành cho vợ.
  • Lúc sau, trong khi hai vợ chồng cô vẫn còn đang vui vẻ kể về những dự định tương lai cho đứa trẻ thì mẹ chồng cô cũng bước đến tới cửa, bà vừa vào đã nói:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Giời ơi, thế anh đã cho con dâu mẹ ăn gì chưa đó?
  • Minh Đạt sững sờ nhớ ra, tự trách bản thân mình vì vui quá mà quên mất việc quan trọng. Anh gãi đầu:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thôi chết, con quên mất.
  • Bà lườm anh một cái rồi đặt cái cặp lồng xuống mặt tủ, nhẹ nhàng mở nắp rồi múc ra một bát cháo vẫn còn nóng. Bà nói:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đây là cháo tổ yến với thịt băm cô Mai giúp việc nhà mình vừa nấu. Con ăn đi cho đỡ mệt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, con cảm ơn mẹ. Mà sao mẹ biết con ở đây ạ?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Thì cái thằng này nó bảo mẹ nè. Mẹ cũng hỏi bác sĩ tình hình của con rồi, bác sĩ nói sức khỏe con yếu nên phải nằm viện mấy ngày mới được về ấy. Mà con bé này, con vô tư thật, có bầu 5 tuần rồi mà không biết.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ… Tại con cũng không để chu kỳ, với lại con không nghén ngẩm gì nên không biết. Có mỗi hôm nay là uống cafe với rượu là thấy cồn cào thôi ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đấy, thế nên từ giờ con phải tránh xa mấy thứ có chất kích thích như cafe với rượu nhé. Con thằng Đạt nữa, vợ bầu bí phải quan tâm vợ hơn nữa ấy, đặc biệt phải để ý giữ gìn cho vợ đấy.
  • Anh ngơ ngác hỏi lại.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Giữ gìn gì cơ mẹ
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Thì chuyện quan hệ vợ chồng đấy. Lúc chưa bầu mẹ không nói nhưng mà có bầu rồi phải hạn chế chuyện đó. Không riêng gì chuyện chăn gối mà kể cả ăn uống cũng vậy, phải theo chế độ khoa học. Đặc biệt là tinh thần lúc nào cũng phải thoải mái nhé.
  • Cô nghe mẹ chồng nói tới đây, vừa có chút xấu hổ nhưng so với xấu hổ thì cảm động nhiều hơn. Từ ngày làm dâu bà, cô luôn cảm thấy mình may mắn hơn bất kỳ ai trên đời, bởi vì lúc nào bà cũng quan tâm tới cảm xúc của cô không khác gì con đẻ. Nhìn bà bê bát cháo còn cẩn thận thổi nguội xúc cho mình, dù không đói nhưng nhìn ánh mắt của bà, cô vẫn cố gắng ăn hết. Ăn xong bát cháo thì bác sĩ cũng đi vào đưa cô tờ giấy kết quả siêu âm.
  • Minh Đạt cầm lấy tờ giấy kết quả siêu âm trên tay, nhìn một hồi rồi trừng mắt chỉ vào hình ảnh trên đó:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao lại nhỏ thế này mẹ? Vậy tay đâu? Đầu chỗ nào?
  • An Nhiên cùng bà nghe mấy lời này của anh suýt chút nữa thì ngã ngửa. Bà trợn mắt nhìn con trai mình, đường đường là một tổng giám đốc một tập đoàn lớn, vậy mà chút kiến thức sinh lý dễ hiểu như vậy mà cũng không biết chút gì sao? Thật mất mặt quá mà.
  • Bà nhẫn lại giải thích:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Cái thằng nhóc này, đừng khủng bố tinh thần của hai mẹ con nhà tôi được không? Đứa trẻ mới được 5 tuần, vẫn còn chưa hình thành mà.
  • Minh Đạt vẫn nửa tin nửa ngờ, không phải là anh không hiểu mấy kiến thức cơ bản này, chỉ là anh quá khẩn trương khi nhìn thấy hình ảnh của con mình mà thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vâng. Thì ra con của con bây giờ mới chỉ bé như vậy.
  • Có lẽ, vì đây là lần đầu làm bố, quá đỗi hạnh phúc nên bây giờ anh cứ như một đứa trẻ ngáo ngơ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ngày xưa, lúc con hình thành trong bụng mẹ, con cũng như vậy đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Con của con, đương nhiên sẽ giống con rồi.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Trời ạ, tất cả những đứa trẻ khi chưa hình thành sẽ đều như vậy cả.
  • Minh Đạt vẫn mỉm cười nhìn tấm hình nhỏ trên tay, ngón tay còn dịu dàng đặt lên cái chấm nhỏ như hạt đậu kia, không khó để nhận ra trong lòng anh đang kích động vơi hưng phấn cỡ nào.
  • Một lúc lâu sau thì mẹ của An Nhiên cũng tới, bà mang cho cô nào thì sữa, trái cây và rất nhiều món cô thích nữa. Cả nhà ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau một hồi thì hai bà đi về, không quên dặn dò anh không được mua đồ ăn linh tinh bên ngoài, ngày ba bữa sẽ có người mang cơm cháo đầy đủ. Khi chỉ còn có hai vợ chồng trong phòng thì An Nhiên mới lên tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao hồi nãy anh không để mẹ ở đây với em, anh còn việc công ty mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bây giờ, mọi việc đều không quan trọng bằng em và con. Hơn nữa phụ nữ mang thai có chồng chăm sóc vẫn tốt nhất. Dù gì thì cũng chẳng bằng vợ chồng với nhau.
  • Cô nghe xong cười thầm trong lòng, nhớ ngày đầu tiên gặp anh, cô thực sự rất có ác cảm với anh, thậm chí còn tuỳ tiện đánh giá anh là một kẻ không có tình người. Ấy vậy mà thời gian thấm thoát trôi qua, giờ nghĩ lại thấy mình thật sự may mắn khi bước vào cuộc hôn nhân này.
  • Tối đó ăn cơm xong thì anh còn bắt cô uống một cốc sữa nóng. Cô ngồi nói chuyện điện thoại với Bảo Châu, dặn cô ấy vài điều, lúc quay sang đã thấy anh đang ngồi làm việc trên máy tính, biết ý cô cũng không làm phiền nữa, lẳng lặng ngồi ngắm anh một lúc rất lâu rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ.
  • Nằm viện tới ngày thứ ba thì An Nhiên đề nghị:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em thấy sức khỏe cũng khỏe lên nhiều rồi, hay là anh xin bác sĩ cho em xuất viện đi. Ở viện vừa buồn vừa chán, lại mất công hai mẹ ngày nào cũng ra ra vào vào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vừa bác sĩ cũng nói anh, chiều nay em sẽ được khám lại rồi có gì nếu ổn hẳn rồi sẽ được xuất viện.
  • Cô vui mừng hỏi lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thật hả?
  • Minh Đạt cười cười xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh nói dối em làm gì?
  • Chiều đó, bác sĩ đến khám cho An Nhiên một lượt nữa, bác sĩ nói sức khỏe của cô đã ổn hẳn rồi nên cho về nhà để thoải mái, không biết mấy ngày này anh có tiềm hiểu trên mạng mấy kiến thức cơ bản về bà bầu không mà anh còn chủ động hỏi bác sĩ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế bác sĩ không phải kê thuốc bổ gì như DHA, vitamin tổng hợp cho bà bầu à?
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - À, giai đoạn này gia đình có thể bổ sung thêm mấy thực phẩm chức năng đó, nhưng vẫn phải ăn uống đa dạng và giữ tinh thần thật thoải mái nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
  • Đúng là mới trải qua 3 ngày nằm viện thôi mà An Nhiên cứ ngỡ 3 năm trôi qua, những ngày nằm viện nó dài dằng dặc mãi không hết ngày. Về nhà chăn ấm nệm êm sạch sẽ thơm tho lại còn thoải mái vô cùng. Tuy sức khỏe của An Nhiên đã ổn định nhưng mà Minh Đạt vẫn rất cẩn thận, anh hệt như một người bảo mẫu mỗi ngày của cô. Ngoài giờ làm việc ở công ty ra thì anh còn chẳng chút phàn nàn tự tay nấu ăn, tự tay chọn sữa bầu, tự tay chọn mua những loại hoa quả nhập khẩu chuẩn không thuốc.
  • Mà mỗi ngày mẹ chồng và mẹ đẻ của cô đều qua thăm, được sự quan tâm của mọi người thế này, nhiều lúc An Nhiên trộm nghĩ kể đẻ lấy đội bóng cũng ok.
  • Chiều đó bố của An Nhiên cũng tới thăm cô, mà không chỉ mình ông tới, còn có cả Thanh Hạ nữa. Ban đầu cô nhìn Thanh Hạ cũng có chút không vui nhưng nghĩ dù sao mình đang mang bầu nên cũng cởi mở hơn.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị, chị có bị nghén không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm chị không, vẫn bình thường.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Lúc biết mình có em bé chắc chị vui lắm nhỉ? Em thì không biết tới bao giờ mới cảm nhận được điều đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế thì em cũng lấy chồng sinh con đi rồi biết.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em cũng định năm nay cưới, nhưng mà cũng chưa biết thế nào chị ạ, vì cũng gần cuối năm rồi nên bọn em tính sang năm rồi cưới.
  • Hoá ra Thanh Hạ cũng có người yêu rồi, vậy mà nhiều lúc cô còn hiểu nhầm nó có tình ý gì với chồng mình. Hai chị em ngồi nói chuyện được một lúc lâu thì ông đi tới hỏi:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Thế hai chị em đã tâm sự xong chưa?
  • An Nhiên lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố ạ.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm, con thấy sức khỏe ổn chưa? Mà con đừng lo tới việc công ty nhé, ở công ty đã có bố lo rồi. Bây giờ cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt để lo cho cả cháu ngoại bố nữa ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng con biết rồi ạ. Ổn định thì tuần nữa con đi làm.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm, bố không ép con đi làm sớm đâu đấy, sức khỏe là quan trọng. Thằng Đạt cũng dặn bố rồi ấy. Nghe vẻ từ ngày lên chức bố, tinh thần nó phấn chấn hẳn ra.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Thanh Hạ nghe vậy cũng khẽ cười nói thêm:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Sướng nhất chị Vy nhà mình bố ạ. Như vậy là bố mẹ cũng yên tâm không cần lo nhiều cho chị ấy.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm, còn cô nữa đấy cô nương, định bao giờ dẫn người yêu về ra mắt tui?
  • Ông nhìn Thanh Hạ, hỏi. Dù sao, Thanh Hạ cũng không còn quá bé, tính chuyện chồng con là vừa.
14
Minh Đạt, em có thai rồi...