Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Nói rồi bác sĩ gấp gáp bước đi, nước mắt cô rơi lã chã trên gò má, chảy dài xuống khoé môi, đắng chát cả miệng lẫn cõi lòng. Cô liếc mắt quay sang nhìn bà, mặt mũi bà đã tái nhợt cả đi. Còn ông, hai viền mắt cũng sớm đỏ hoe, người đàn ông kiên cường ấy cũng khó có thể chịu đựng cú sốc này. Hơn nữa, ông chỉ có mình anh là con trai, mà người con trai này của ông lại xuất sắc hơn người.
  • Vào giờ phút này An Nhiên nhận ra, khoảnh khắc mà anh xảy ra chuyện cũng chính là lúc cô cảm thấy mọi thứ dường như cũng sụp đổ. Cô ngỡ như bức tường chống đỡ sau lưng mình đột nhiên sụp xuống vậy. Tất cả những gì đẹp đẽ, hy vọng đều hoàn toàn biến mất. Niềm hạnh phúc vừa mới nhen nhóm cũng tựa như bong bóng xà phòng tan biến sau cái chớp mắt. Cô ngồi suy sụp khóc một trận to, bàn tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay cũng theo đó đâm sâu xuống lòng bàn tay, hy vọng như vậy có thể khiến bản thân bị đau mà thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng đáng tiếc, cô đau đến tâm tê liệt phế, chút đau đớn kia có là thá gì.
  • Thế rồi đang nức nở thì cô nghe được tiếng nói của mẹ chồng mình. Thậm chí giờ phút này bà còn lý trí hơn cô.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con nín đi. Mẹ nghĩ kỹ rồi, thằng Đạt nhất định không sao đâu. Người tốt mà, sao mà chết dễ thế được?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng mẹ. Anh Đạt nhất định sẽ không sao.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừ. Nhất định là vậy.
  • Bà vừa dứt lời thì cánh cửa phòng phẫu thuật bắt đầu mở, giám đốc bệnh viện từ trong bước ra. Thấy vậy, cả ba người đều lao tới hỏi:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Bác sĩ, con tôi sao rồi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng cháu sao rồi?
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Gia đình yên tâm, ca phẫu thuật thành công rồi.
  • Rõ ràng lời bác sĩ nói rất to và dõng dạc, vậy mà An Nhiên cứ ngỡ mình nghe nhầm cứ đứng sững người ra. Mẹ chồng cô phải vui mừng nắm lấy tay cô thì cô mới bừng tỉnh. Minh Đạt được đưa vào phòng hồi sức cách ly, nhìn thấy chồng đầu quấn băng trắng kín mít khiến cô vô cùng đau lòng. Nhưng không sao, quan trọng là anh đã bình an, nghĩ tới đó thôi là cả bầu trời trong cô như bừng sáng.
  • Lúc sau, khi thấy ông nói chuyện với giám đốc bệnh viện xong thì cô mới bình tĩnh lên tiếng đề nghị:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố ơi, hay là bố đưa mẹ về nghỉ ngơi đi. Con ở lại chăm anh Đạt ạ.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Thôi, bố mẹ ở đây cùng con.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Bố con nói đúng ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố mẹ cũng mệt lắm rồi, bố mẹ cứ về nghỉ đi, có gì con gọi điện cho bố mẹ ngay ạ. Bác sĩ cũng nói anh Đạt bây giờ ổn hơn rồi nên bố mẹ đừng lo.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Vậy con có mệt không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ không bố ạ. Bố cứ đưa mẹ về nghỉ đi, không bố còn giải quyết công việc ở công ty thay chồng con nữa mà.
  • Nghe lời An Nhiên nói có lý, Cuối cùng ông bà đứng nấn ná thêm một lát rồi về. Về đến nhà bà liền gọi cho cô, hỏi tình hình của anh rồi mới yên tâm chợp mắt. Bây giờ cũng là 6 giờ 30 phút sáng. Chuyện xảy ra với anh, cô cũng không dám để mẹ mình biết. Tin tức anh bị tai nạn, về phần phong tỏa đã có bố chồng cô lo.
  • 7 giờ sáng, cô liên lạc cho Bảo Châu kể về tình hình, vừa nghe vậy Bảo Châu cũng gấp gáp hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thế bây giờ chồng cậu sao rồi? Có nặng lắm không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ấy mới làm phẫu thuật xong, bây giờ vẫn đang ở khoa hồi sức cách ly. Có gì cậu để ý tình hình công ty giúp mình nhé. Nếu có ai hỏi, bảo mình có việc bận là được.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm mình biết rồi, thế cậu đã ăn uống gì chưa? Mình mang đồ ăn qua nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, để lát mình xuống cổng viện mua được rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Vậy bạn ráng lên nhé. Có gì cần giúp gọi cho mình.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mình biết rồi.
  • Suốt mấy ngày đầu ở bệnh viện, vì Minh Đạt chưa tỉnh nên ai cũng sốt ruột. Việc chăm sóc anh chủ yếu là có mẹ anh và An Nhiên. Những lúc An Nhiên phải ở công ty thì có bà lo liệu. Mấy ngày nay ông cũng cho người điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn. Vì địa điểm gây ra tai nạn là đoạn đường cao tốc, hơn nữa thời gian đó lại vắng vẻ nên thành ra việc điều tra khó khăn hơn.
  • Bố An Nhiên hôm nay cũng được đưa về nhà, sẽ có một bác sĩ và y tá chăm sóc riêng cho ông. Tối đó vừa đi làm về là cô rẽ qua nhà với ông một lát. Phòng lúc này không người, cô mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn ông, cô lẩm bẩm một mình:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố ơi, bố có thương con gái bố không? Chắc là có bố nhỉ?
  • ......
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nếu bố thương con thì mau tỉnh lại nhé. Con mệt lắm rồi.
  • ....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    -Bố biết không, có lúc con nghĩ hình như bố và con rể bố đang thử thách sự kiên cường của con đúng không? Hai người là những người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời của con, vì vậy con mong vào một ngày đẹp trời gần nhất, chỉ cần con chớp mắt thức dậy là có thể thấy hai người khỏe mạnh trước mặt con.
  • Nói tới đây cô bắt đầu rơi nước mắt. Lúc sau mẹ cô cũng từ ngoài bước vào, trên tay bà cầm một cốc nước cam và đĩa táo. Bà nói:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Mẹ nghe dì Tư nói con vừa đến. Mẹ vừa ra ngoài về. Con uống nước cam rồi ăn táo đi. Dạo này việc công ty bận lắm hay sao mà mẹ thấy sắc mặt con không tốt?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ mẹ đừng lo cho con, con bình thường mà.
  • Bà khẽ gật đầu thở dài.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Tối nay ở lại ăn cơm với mẹ nhé. Mà Đạt không tới cùng con hả?
  • Nghe bà hỏi, cô muốn oà khóc nức nở sà vào lòng bà nói hết tâm tư của mình. Thế nhưng, cô không cho phép mình yếu đuối, mẹ cô cũng đủ mệt rồi, không thể để bà phiền lòng hơn nữa. Cô lắc đầu tìm một lý do để giải thích rồi xin phép đi về.
  • Ra đến cổng, An Nhiên lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi mới bước vào trong xe ô tô. Lúc này, Thanh Hạ cũng về tới cổng. Vừa thấy An Nhiên, Thanh Hạ liền gọi:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị Nhiên, chị mới tới ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm. Mấy hôm nay chị không thấy em. Em bận gì à?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Đâu có, em ở công ty suốt mà. Thỉnh thoảng em có đi qua phòng chị nhưng không thấy chị trong đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy à?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Mà sao em thấy sắc mặt chị nhợt nhạt quá vậy? Chị không khỏe hả?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đâu có, chị bình thường mà. Chắc có lẽ một phần do áp lực công việc.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ, dạo này chị vất vả thế này thì phải bảo anh Đạt bồi bổ chị thật nhiều vào mới được.
  • Thanh Hạ vô tư nói, nét mặt An Nhiên thoáng buồn nhưng rất nhanh cô lại khôi phục tâm trạng mà nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ, anh chăm sóc chị tốt hết chỗ nói rồi. Thôi chị về nhé.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng, chị về cẩn thận.
  • Lúc cô bước tới cửa phòng thì bác sĩ cũng từ trong phòng bước ra, cô thấy vậy mới hỏi mẹ chồng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bác sĩ vừa khám cho anh Đạt hả mẹ?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừ con.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy bác sĩ có bảo sao không mẹ? Có nói anh ấy bao giờ tỉnh lại không ạ?
  • Bà nhìn cô, vẻ mặt buồn rầu, thở dài đáp:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Bác sĩ cũng chưa dám chắc, cái này phụ thuộc ý chí của bệnh nhân. Trước mắt bây giờ cứ để thằng bé yên tĩnh nghỉ ngơi đã con ạ. Với mẹ tin, ý chí của nó cao lắm, nhất định nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ. Mà mẹ về nghỉ ngơi đi, ở đây đã có con lo rồi ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mẹ không mệt, hay là con cứ về ngủ ở nhà một đêm. Mấy đêm nay, giấc ngủ con chập chờn,ngày lại bận rộn công việc. Như vậy, hại sức khỏe lắm. Mà mẹ đằng nào cũng có làm gì đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ con không sao đâu mẹ. Con về nhà con cũng không yên tâm.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con bé này. Được rồi, vậy có gì nhớ gọi cho mẹ đấy. À cháo tổ Yến quản gia Kim vừa mang tới, con ăn cho nóng nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • Sau khi bà đi khỏi rồi thì cô mới kéo ghế ngồi xuống bên anh. Mỗi ngày trôi qua, cô đều mong có phép màu xảy ra với anh và bố mình. Cô cũng tin, hai người sẽ sớm tỉnh lại thôi.
  • Nhìn ngắm Minh Đạt đang chìm vào giấc ngủ say, cô vừa nắn tay chân cho anh vừa bảo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nếu như không phải anh đang bị thương thì em cưỡng hôn anh luôn ấy.
  • .....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt, anh có nghe em nói không?
  • ....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh từng hứa sẽ bảo vệ em, vậy mà giờ đây anh nằm một chỗ thế này thì làm sao bảo vệ được em đây?
  • ....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Này, anh có nghe em nói không? Xin anh đấy, mau tỉnh dậy đi mà. Em không biết đâu, anh còn nợ em nhiều lời hứa lắm. Đặc biệt là nợ em cả đứa con nữa mà.
  • ....
  • Cô vẫn liên tục hỏi, nhưng đáp lại cô chỉ là một không gian yên ắng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Em nhớ anh… Em yêu anh.
  • ....
  • An Nhiên nói rất nhiều, vậy mà anh lại không nói gì cả, mắt anh vẫn nhắm nghiền. Mới bị tai nạn mất máu nhiều nên sắc mặt anh có nhợt nhạt hơn thường ngày. Tuy nhiên, anh vẫn rất đẹp trai lắm ấy. Nhiều lúc cô không kìm lòng được lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh một cái, giọt nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
  • Thế rồi từng ngày trôi qua, việc tâm sự và chăm sóc anh đã như một công việc với cô. Mọi thứ đều bình thường cho tới khi tin tức anh nằm viện bị lộ ra ngoài, cũng là lúc các cổ đông công ty cô dậy sóng, vì họ biết rằng chỗ dựa vững chãi nhất của cô đã gục đổ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng đó, An Nhiên vừa đến nơi đã thấy các cổ đông nháo nhác trong phòng họp. Vừa thấy An Nhiên, một trong số cổ đông lên tiếng.
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Sắp tới là kỷ niệm 20 năm thành lập công ty, bố cháu cũng vắng mặt gần tháng nay rồi. Hơn nữa không ai liên lạc được cho bố cháu là sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chỉ vì chuyện này mà các chú mất công tụ họp tại đây thế này sao?
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Sao có thể lại nói chỉ vì chuyện này? Đây là chuyện cực kỳ quan trọng đối với công ty. Kỷ niệm 20 năm thành lập cũng đâu phải đơn giản.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vẫn còn một tháng nữa mới đến mà chú, người kinh doanh không thể nóng vội như vậy được đâu ạ.
  • An Nhiên vừa dứt lời thì phó giám đốc Từ lên tiếng:
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - An Nhiên, có phải nhà cháu xảy ra chuyện gì đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú Từ, ngoài việc công ty ra, bây giờ chú lại còn quan tâm đến chuyện riêng của gia đình cháu nữa ạ?
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Tất nhiên là ta cũng rảnh đâu mà quan tâm tới gia đình cháu. Có điều, bố cháu không thể vắng mặt được lâu vậy đâu. Hoặc nếu có vắng mặt thì cũng gọi điện trao đổi với chúng ta, đằng này biệt tăm biệt tích như vậy là không thể chấp nhận được.
  • Giám đốc Từ nói xong thì tất cả các cổ đông cùng nhao nhao vào nói:
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Phải đấy, không thể chấp nhận được.
  • Đối mặt với sức ép như vậy, An Nhiên không hề tỏ ra lép vế, ngược lại còn cứng rắn đáp lời:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy bây giờ ý các chú thế nào?
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Gặp được bố cháu nói chuyện. Hoặc trừ khi bố cháu đứng trước mọi người trao quyền điều hành cho cháu thì lúc đó bố cháu không đến công ty nữa cũng được.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháu không ngờ một vị cổ đông của công ty mà lại nói ra những điều này. Chú có biết hành động đó gọi là gì không? Là cạn tàu ráo máng đó ạ. Hơn nữa, các chú đều là cổ đông của công ty, trước giờ các chú quan tâm là lợi nhuận của công ty. Vậy thì bây giờ cũng cứ như vậy đi. Bố cháu có mặt hay không có mặt, thì cháu vẫn đảm bảo lợi nhuận thu về của các chú vẫn tăng. Còn nữa, bây giờ cổ phần của cháu tại công ty là 23%, có thể nói là đứng nhất trong các cổ đông ở đây, nên mọi người nghĩ xem cháu đủ điều kiện để điều hành công ty không?
  • Các cổ đông bị An Nhiên nói thẳng thừng thế liền tái mặt nhìn nhau. Cô cũng liếc mắt sang phó giám đốc Từ, ông ta ngoài cái sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ pha ánh tím kia ra thì cũng cứng họng không thể đáp trả. Cuối cùng, An Nhiên kêu mọi người giải tán, trước khi đi cô còn nói thẳng thừng một câu nữa:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Từ giờ trở đi, cháu mong chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Công ty chứ không phải cái chợ. Còn những ai có ý kiến gì khác, khi nào số phần trăm cổ phần cao hơn cháu rồi tính tiếp.
  • Nói xong, cô đi thẳng về phía phòng làm việc của mình. Vừa ngồi phịch xuống ghế thì Bảo Châu đã bảo:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Đúng là bạn mình có khác. Mấy lão già kia khó nhằn phết mà bị cậu nói cho cứng họng. Đặc biệt là lão phó giám đốc Từ, chắc tức muốn hộc máu. Haha.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Haizz. Mình không biết mình trụ nổi được bao lâu nữa Bảo Châu ạ. Bây giờ cổ phần của tớ đang cao nhất trong số họ, thì mình còn nói được. Sợ nhất là họ cấu kết bán cổ phần cho nhau thì tớ không biết phải làm sao.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm, thế tình hình của bố cậu là anh Đạt thế nào rồi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vẫn vậy, không khá khẩm là mấy.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Cố lên An Nhiên , dạo này mình thấy sắc mặt cậu không tốt đâu ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm. Mà lịch trình công việc ngày nay là gì vậy?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - 15 phút nữa cậu có hẹn với anh Huy tới nhà người mẫu Malisa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm mình biết rồi. Người mẫu này rất nổi tiếng, nếu được chị ấy quảng cáo sản phẩm thì sẽ được nhiều người biết đến. Mà nghe bảo chị này không nhận quảng cái cho hãng nào nếu như chị ấy không mặc.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Nghe bảo chị này lấy chồng cũng gia thế lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ, thôi tớ chuẩn bị lái xe tới công ty anh Huy. Công ty có việc gì gọi tớ luôn nhé.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ok mình biết rồi.
  • Suốt một ngày dài quay cuồng với công việc rồi lại còn chiến đấu với cổ đông khiến An Nhiên cảm thấy thực sự mệt mỏi. Thế nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Tối đó, trong lúc chuẩn bị tan làm thì Thanh Hạ tới tìm cô hỏi chuyện:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị, em vừa nghe tin về anh Đạt. Có thật là vậy hả chị?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em nghe ai nói?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Công ty đang đồn nhiều lắm chị.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Họ nhiều chuyện thôi mà, em quan tâm làm gì?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Cả phó giám đốc Từ bảo vậy mà chị.
  • Thanh Hạ nói tới đây, An Nhiên ngạc nhiên nhìn Thanh Hạ. Thanh Hạ thấy vậy lúng túng đáp:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em vừa đi qua phòng nghe ông ấy nói vậy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị, em nghĩ mình là chị em. Anh mà làm sao tội chị lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Yên tâm, anh cũng sắp khỏe lại rồi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng tan làm rồi, em về trước đi. Lo phụ mẹ ở nhà giúp chị.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng. Chị cũng lo giữ gìn sức khỏe cho bản thân nhé.
  • An Nhiên khẽ gật đầu thở dài, làm nốt bản kế hoạch rồi cô cũng từ công ty lái xe thẳng tới bệnh viện. Lúc cô đến đó, bố mẹ chồng cô đều ở trong phòng, có cả cô y tá đang kiểm tra thuốc thang của anh. Thấy cô y tá đang làm việc nên cô cũng chỉ khẽ gật đầu chào ông bà.
  • Lúc sau cô y tá đi khỏi rồi thì ông mới lên tiếng hỏi:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Việc công ty của con dạo này thế nào? Con giải quyết ổn không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ cũng tạm ổn bố ạ.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Có việc gì cần bố giúp, con cứ bảo nhé. Giờ thằng Đạt nằm đây rồi, nhưng còn có bố mẹ, là gia đình của con.
  • Nghe ông nói thế, từ đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc vô cùng ấm áp. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì bà đã nói tiếp lời ông:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Phải đấy Nhiên, có gì con cứ nói với bố con, dù sao bố con cũng có kinh nghiệm giải quyết mọi việc hơn con.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng bố mẹ, con biết rồi ạ. Con cảm ơn bố mẹ nhiều.
14
Mệt mỏi