Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Về đến nhà, An Nhiên tắm rửa xong xuôi là định bụng đi tới công ty. Nhưng nghĩ tới vết thương sau lưng Minh Đạt, cô lại không thể cầm lòng lại được mà đi tìm anh bên phòng làm việc.
  • Minh Đạt nghe thấy tiếng bước chân của cô liền xoay người lại. Cô nhìn thấy cúc áo của anh đang cởi dang dở, cô có chút lúng túng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đang thay đồ à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô sang đây làm gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Tôi muốn hỏi lưng của anh sao rồi?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không sao. Cô ra ngoài đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thật là không sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cởi áo ra tôi xem cho.
  • Minh Đạt không nói gì mà nhìn chằm chằm cô, từ ánh mắt của anh vô tình tạo ra cho cô cảm giác xấu hổ. Cô lắp bắp sửa lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dù sao anh cũng vì tôi mà bị thương, tôi nghĩ tôi nên có trách nhiệm một chút. Với cả nếu lưng anh bị thương thì anh cũng không tự xem được đâu.
  • Thấy Minh Đạt liên tục dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, An Nhiên cũng không nói thêm lời nào, cô chậm rãi bước đến bên cạnh anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Áo sơ mi của anh, tự mình cởi hay để tôi cởi?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi cởi.
  • Cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn cởi nốt những cúc còn lại của áo sơ mi rồi xoay lưng về phía cô. Nhìn tấm lưng trần của anh có vài vệt đỏ tím cộng với những mảnh vỡ bắn vào khiến vài chỗ đã thấm máu, chỉ là do anh mặc chiếc áo sơ mi đen nên mới khiến người ta khó phát hiện ra thôi.
  • Cô vội vàng xoay người chạy đi lấy một hộp đồ sơ cứu vết thương, nhẹ nhàng cầm miếng bông gòn thấm vào từng vệt máu. Khi thấy hai hàng lông mày anh tuấn của anh khẽ nhăn lại, lòng cô không khỏi có chút giận dỗi hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi tưởng anh không biết đau là gì cơ đấy.
  • Minh Đạt khẽ ngoái lại nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ mặc cho cô xử lý vết thương giúp mình.
  • Mỗi lần chạm ánh mắt anh, cô không biết làm sao mà tâm tình lại trở nên hoảng loạn. Đặc biệt là khi nhìn vào vết thương, đột nhiên cô thấy lòng mình xót xót thế nào ấy. Một chút thương, một chút đau lòng, một chút giận dỗi, từng chút một hòa quyện vào nhau khuấy đảo cả tâm can cô.
  • An Nhiên lấy một ít thuốc sát trùng chấm vào chỗ vết thương hở, cô khẽ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thuốc sát trùng sẽ khiến anh hơi xót đấy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà kể ra nay anh đánh người ta hơi nhiều thật.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hắn chưa chết là may.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có hay đánh nhau không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không phải kẻ nào cũng đủ tư cách để tôi động tới.
  • Cô nghe vậy khẽ tủm tỉm cười hỏi tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy gã hôm nay đủ tư cách à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy sao anh còn đánh hắn ta?
  • Minh Đạt liếc mắt lườm nhẹ cô một cái.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Biết rồi còn hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng mà dù sao tôi cũng cảm ơn anh nhiều lắm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cảm ơn suông thì ai chẳng nói được.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chứ anh muốn gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cứ biết là cô nợ tôi. Chừng nào nợ nhiều quá mà không trả được thì….
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thì dành cả đời mà trả chứ sao nữa.
  • Nghe những lời này của anh, cô hừ lạnh một tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hứ. Đừng có mơ.
  • Nói xong cô đem miếng băng gạc dán trên vai anh cẩn thận rồi nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Xong rồi. Anh mặc áo vào đi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mặc giúp tôi.
  • Nếu như bình thường thì cô sẽ thẳng thừng mà chửi thầm anh thần kinh, nhưng hôm nay chẳng biết là do cô cảm thấy mắc nợ anh hay là bản thân nguyện ý chăm sóc anh. Cô thoải mái đứng dậy đi phía trước mặt anh, khoác một chiếc áo sơ mi mới vào người anh. Không thể phủ nhận khi nhìn vòm ngực của Minh Đạt và những múi săn chắc kia khiến cô có chút bối rối. Mà anh lúc này ngồi yên hưởng thụ nhìn cô, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô như thể muốn nhìn trên nét mặt bình tĩnh của cô để đọc lên suy nghĩ trong lòng cô vậy.
  • Nhưng mà An Nhiên trước sau vẫn luôn bình tĩnh. Cho dù ánh mắt kia áp lực thế nào thì ánh mắt cô cũng không có nhiều xao động.
  • Bất giác, anh muốn phá vỡ nét mặt cố hữu này của cô. Không nghĩ ngợi,anh dùng lực thật mạnh kéo cô ngồi xuống đùi mình. Cô làm sao ngờ tới hành động bất ngờ này của anh, cô mất thăng bằng khiến cả người ngã nhào vào người anh.
  • Tư thế của hai người lúc này thật sự rất ám muội, chỉ có thể là tư thế của những người tình với nhau. Cô kinh hoàng tròn xoe mắt nhìn anh, khi bàn tay định đẩy anh ra xa thì bất ngờ từ ngoài vang lên tiếng nói:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đạt!
  • Lúc này cả hai đều nhìn về hướng cửa. Ánh mắt hai người ngạc nhiên khi thấy Phan Thu Uyên trước mặt. Minh Đạt cuối cùng cũng buông lỏng cô ra. Cô vội vàng đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục rồi nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi ra ngoài trước.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ở yên đây đi.
  • Nói xong anh hỏi Phan Thu Uyên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao em vào được đây?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Em có việc gấp muốn tìm anh. Anh đừng trách quản gia Kim.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Việc gì mà gấp?
  • Minh Đạt nhíu mày hỏi lại.
  • Phan Thu Uyên liếc mắt nhìn An Nhiên, ngập ngừng nói:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Có người ngoài ở đây không tiện.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô ấy là vợ tôi, không phải người ngoài.
  • Phan Thu Uyên nghe xong liền nở nụ cười gượng gạo, mặc dù giờ đây trong lòng cô như đang muốn bùng cháy.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đây là việc riêng của hai chúng ta, em nghĩ nên nói với riêng anh thì tốt hơn.
14
Lo lắng.