Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • An Nhiên vừa tắt điện thoại, cô lại kinh ngạc khi thấy Hứa Minh Đạt đứng đó nhìn mình không chớp mắt. Ánh đèn trong phòng chiếu lên thân hình cao lớn của anh, tỏa ra một sự áp bách khó tả. Vóc người cao lớn che khuất một nửa ánh đèn, đủ khiến An Nhiên có cảm giác bị đè nén cực độ. Lại nhìn nét mặt anh, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đôi con ngươi đen thẫm tóe lên hàn khí đủ hoá thành những lưỡi dao bén nhọn thẳng tiến về phía cô.
  • Cô ở bên anh một khoảng thời gian không phải quá dài nhưng cũng đủ hiểu phần nào tính cách của anh, lại cảm nhận rõ được sự tức giận đang cuồn cuộn hiện lên, cho nên cô vội vàng nhẹ giọng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh về khi nào vậy?
  • Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, sau cùng mới đổi hướng nhìn xuống vỉ thuốc anh đang cầm trên tay. Đáy mắt anh dường như xẹt qua chút đau đớn, tuy rất nhanh nhưng vẫn bị cô nhạy cảm nhận ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đây là gì?
  • An Nhiên nhướng mày nhìn vào vỉ thuốc trên tay Minh Đạt. Hoá ra nãy giờ biểu hiện khác lạ của anh tất thảy vì vỉ thuốc này sao? Nhưng mà… Nhưng mà tại sao anh lại tức giận chứ? An Nhiên khẽ hừ nhẹ, giọng nói lạnh lùng đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Trả lại tôi đây. Sao anh lại tự động cầm đồ của tôi vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em… Thực sự không muốn có con cùng tôi đến thế sao?
  • Nghe anh nói xong, cô chỉ cảm thấy như có một tia sét vừa xẹt qua tâm trí, đầu óc bất giác trống rỗng, giật mình nhìn anh hồi lâu, cố nén lại tâm tình đang cuồng loạn, bình thản trả lời:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dù sao tôi và anh cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Hơn nữa chuyện đêm qua cũng chỉ là sự cố nên tôi nghĩ không có con sẽ tốt hơn. Tôi không muốn con của mình vừa ra đời đã không có một gia đình hoàn hảo.
  • Anh nhìn cô, trái tim anh dường như bị vật gì đó hung hăng đánh vào, cảm giác đau nhói cùng buồn bực dâng lên. Nhìn vẻ mặt anh tuy rất bình thản nhưng nội tâm lại cực kỳ u ám. Anh cố đè nén tâm trạng cực kỳ khó chịu của mình, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất lên tiếng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thì ra… Là sự cố!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bởi vậy anh yên tâm đi, những kiến thức tránh thai cơ bản tôi vẫn hiểu.
  • Minh Đạt gật đầu, anh từng bước một tới gần chỗ cô, hàn khí lạnh lẽo từ anh tỏa ra khiến cô có chút hoảng loạn lùi lại. Cuối cùng khi lưng chạm vào bức tường kiên cố, không thể chạy thoát nữa, An Nhiên mới lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh muốn nói gì thì đứng yên đó nói là được rồi.
  • Nhưng mà, cằm của cô lại bị anh nâng lên. Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ không đáy kia, cô thấy khoé môi anh nhếch lên một nụ cười.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Làm tốt lắm!
  • Một câu nói vừa thốt ra với giọng điệu hết sức bình thường nhưng lại khiến cơ thể cô như bị đóng băng. Sau đó, Minh Đạt cầm lấy tay cô, dứt khoát đặt vỉ thuốc trong lòng bàn tay cô rồi lạnh lùng xoay người bước ra khỏi căn phòng.
  • Sau khi Minh Đạt rời khỏi căn phòng, An Nhiên thực sự không còn một chút sức lực nào để chống đỡ nữa, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
  • Cô thực sự không hiểu sao trong lòng mình lại dâng lên hồi bi thương thế này. Vừa nãy, cô thực sự có chút mong đợi. Nhưng thật nực cười, cô có thể mong đợi cái gì đây chứ?
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 11 giờ đêm tại quán bar.
  • Vũ Hoàng Nam đang vui vẻ uống rượu cùng mấy em chân dài thì thấy Hứa Minh Đạt lạnh lùng xỏ tay túi quần từ ngoài cửa tiến vào. Hoàng Nam khẽ nhếch môi cười, đúng là thế gian này chắc có lẽ chỉ có một mình Minh Đạt mới có sức thu hút người khác đến thế. Quả nhiên sau khi thấy sự xuất hiện của Minh Đạt, tất thảy mọi ánh mắt của các em xinh tươi trong quán đều đổ dồn về phía người đàn ông ấy.
  • Anh tiến về phía Hoàng Nam đang ngồi, thản nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh. Khi có một cô gái chủ động tiến tới rót rượu cho anh thì chẳng ngờ anh đã hất tay cô gái đó một cách phũ phàng.
  • Hoàng Nam không nỡ nhìn một tiểu mỹ nhân bị người đàn ông này làm cho khiếp sợ, anh nhàn nhạt lên tiếng:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Thôi các em ra ngoài đi. Khi nào cần anh sẽ gọi.
  • Mấy cô gái dù không nỡ rời xa nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt nhìn Minh Đạt lần cuối.
  • Hoàng Nam bật cười cầm chai rượu whisky rót vào ly của Minh Đạt, vừa rót vừa hỏi:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Sao thế người đàn ông đã có vợ? Nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thích thì đến!
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Khéo lâu lắm rồi ấy nhỉ? Từ ngày có vợ là good bye mấy nơi này luôn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không hẳn, vì công việc dạo này cũng rất bận.
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Thế… Thì ra là như thế. Nhưng mà hôm nay để tôi đoán xem nào, vừa cãi nhau với vợ đúng không?
  • Minh Đạt không nói gì, thở dài cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn. Hoàng Nam mỉm cười nói tiếp:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Hứa Minh Đạt mà tôi quen biết dường như đang thay đổi dần rồi. Mấy năm trước cậu là người có thể thay phụ nữ như thay áo, vậy mà bây giờ lại chỉ duy nhất một người. Đúng là thật không thể tin nổi nhưng vẫn phải tin haizzz...
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ai nói bây giờ tôi chỉ duy nhất một người?
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Thái độ của cậu nói cho tôi biết. Thế rốt cuộc là sao? Có gì thì cứ nói đi, chuyên gia tư vấn tình cảm rất luôn sẵn sàng nghe cậu nói.
14
Là sự cố sao?