Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Trở về phòng làm việc, An Nhiên suy nghĩ mãi, tại sao người đó lại có được những mẫu thiết kế trước khi cô công bố ra ngoài thị trường. Tuy An Nhiên mới bắt đầu công việc chưa phải là dài nhưng hồi du học bên Mỹ, cô cũng đủ hiểu và biết được những chiêu trò cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh của các công ty với nhau. Có điều, lần này đặc biệt hơn là họ như muốn nhắm thẳng vào cô và muốn dìm cô một cách không thương tiếc.
  • Chỉ là… Cô không biết kẻ nào cao tay đến vậy, chạy cả quảng cáo để bài viết hiển thị lên trang nhất, đặc biệt cũng không tiếc tay mua những sản phẩm ở trung tâm thương mại về phá hủy nó và chụp những bức ảnh chỉ để hại cô.
  • Càng nghĩ, An Nhiên càng thấy đau đầu. Cô thở dài uống một ngụm cafe cho tỉnh táo rồi liên lạc với Gia Huy. Cuộc gọi vừa đổ chuông thì giọng nói trầm thấp của Gia Huy đã vang lên.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh nghe đây.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh rảnh không anh Huy?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm anh đang liên lạc với vài người nhờ điều tra giúp em. Em yên tâm nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ em cảm ơn. Em đang tính đến trung tâm thương mại của anh Nhất Trung.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên , anh nghĩ tạm thời em không nên tới đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao vậy anh?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh nghe nói giờ có rất nhiều người ở đó đòi trả hàng và…
  • Gia Huy ngập ngừng, An Nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn rất bình tĩnh nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Những lúc thế này, trốn tránh không phải giải pháp anh ạ.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy anh sẽ đi tới đó cùng em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh đón em ở công ty nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ok anh.
  • Cúp điện thoại xong xuôi, An Nhiên dặn Bảo An mình phải đến trung tâm thương mại một chút. Nói xong, cô vội vàng cầm túi xách bước xuống sảnh tầng 1. Khi cô vừa bước vào trong xe của Gia Huy thì vài phóng viên cũng đổ tới.
  • Khi đến trung tâm thương mại cô cũng ngờ ngợ trong đầu về tình hình lúc này rồi, nhưng không ngờ khi vừa mới bước chân vào thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ. An Nhiên cùng Gia Huy sải bước vào bên trong, ở đó có một đám người đang nhốn nháo đòi trả hàng, vài người còn chửi chủ trung tâm thương mại không có lương tâm, dám bán hàng kém chất lượng cho họ.
  • Khách hàng
    Khách hàng
    - Trả tiền lại đây, trả tiền lại đây. Đồ làm ăn thất đức.
  • Khách hàng
    Khách hàng
    - Làm ăn thế này thì từ nay về sau ai dám đến trung tâm thương mại mua đồ nữa.
  • Một đám người đồng loạt lên tiếng, thậm chí có vài người còn mất lịch sự vất cả chiếc váy vào mặt nhân viên bán hàng. Nhìn cô nhân viên bán hàng và những chiếc váy mà mình ngày đêm thiết kế, đặt cả tâm huyết và tình yêu thương vào đó, vậy mà bị mọi người chối bỏ khiến trái tim An Nhiên như từng hồi thắt lại.
  • Gia Huy thấy sắc mặt An Nhiên có chút nhợt nhạt, anh nhẹ nhàng cất tiếng:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên , chúng ta vào trong phòng Nhất Trung.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em… muốn ra chỗ họ.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Bây giờ những người đó họ đang ngông cuồng và cố chấp lắm rồi, họ theo phản ứng dây chuyền đám đông nên em ra cũng không giải quyết được gì. Tốt nhất vào gặp Nhất Trung nói chuyện trước đã.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • An Nhiên vừa bước vào bên trong phòng riêng của Nhất Trung thì thấy anh đang bàn bạc với thư ký về tình hình bên dưới. Mà nghe anh nói cả trung tâm thương mại trong Sài Gòn cũng đang náo loạn. Đối với chuyện này, An Nhiên cảm thấy thực sự có lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới đối tác của mình. Nghĩ tới đây, nghĩ tới những hình ảnh bôi xấu mình trên mạng, lửa giận trong lòng cô như muốn thiêu rụi cả tâm can cô vậy.
  • Nhất Trung kêu thư ký ra ngoài và mời hai người ngồi xuống. Có lẽ Gia Huy là người ôn nhu nhẹ nhàng nên những người bạn của anh cũng rất giống anh. Nhất Trung không nổi nóng, ngược lại còn trấn an An Nhiên vài lời.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Em đừng lo lắng quá. Anh tin vào năng lực của em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, việc này để ảnh hưởng tới anh em cũng đang cảm thấy áy náy lắm ạ.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Có gì đâu, anh tin sự thật sẽ sớm phơi bày. Về phía anh, anh sẽ giải quyết được. Hơn nữa còn có Gia Huy hỗ trợ thì anh như hùm mọc thêm cánh ấy chứ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nói vậy thì em phần nào yên tâm rồi. Em cũng sẽ cố gắng điều tra chân tướng sự việc.
  • Nhất Trung
    Nhất Trung
    - Ừm. Anh chuẩn bị có một cuộc họp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy em xin phép.
  • Trước khi ra về, Gia Huy có cảm ơn Nhất Trung, cô nhìn ánh mắt hai người, có vẻ như Gia Huy đã nói chuyện trước với Nhất Trung rồi nên anh mới bình tĩnh đến lạ. Trong lòng An Nhiên lại dâng lên hồi cảm kích với người anh trai này.
  • Trở về công ty, lúc đi qua phòng của bố mình, cô thấy Thanh Hạ đang ngồi đó ăn cơm trưa cùng ông.
  • Lúc này cánh cửa hơi hé nhỏ, tiếng của Thanh Hạ vọng ra:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Bố, liệu chị An Nhiên có nhái lại thiết kế của người ta thật không bố?
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Con đừng nghĩ vậy, An Nhiên là người có năng lực, bố hiểu tính con bé mà. Nó sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng, con cũng nghĩ chị con có năng lực thật sự. Con cũng mong chị ấy sớm chấp nhận con.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm, con bé đó nó không để bụng chuyện gì lâu quá được đâu. Nó tuy bề ngoài cứng cỏi vậy thôi nhưng tốt bụng lắm. Bình thường ngay cả đến con kiến nó còn không dám giết ấy.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng bố. Mà bố ăn nhiều vào đi.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Con cũng ăn nhiều vào.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ. Con nhớ ngày xưa mẹ vất vả nuôi con lắm. Hai mẹ con con chẳng bao giờ có cơm ăn áo mặc đầy đủ. Món gì mẹ thích mẹ cũng để dành cho con và nói dối mẹ không thích ăn. Món mẹ thích ăn nhất vẫn là sườn xào này nè bố, mà sườn… Thì đắt.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Bố đã để mẹ con con vất vả rồi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ không sao bố. Chuyện cũng qua rồi mà.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Bố sẽ cố gắng bù đắp cho con.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Con biết con có yêu cầu này hơi quá, nhưng mà nếu có thể bố cho con được ở cùng mẹ được không? Tại sao bố không thể đón mẹ về ở cùng ạ? Mẹ cũng khổ nhiều rồi mà.
  • Thanh Hạ vừa dứt lời, chưa để ông kịp lên tiếng gì, An Nhiên đã đẩy mạnh cánh cửa từ ngoài bước vào, vẻ mặt như chưa từng nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố và Hạ đang ăn cơm đó ạ.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm An Nhiên, con ăn chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con chưa.
  • Thanh Hạ gãi đầu lúng túng
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em tưởng chị ra ngoài chưa về nên không mua cơm cho chị.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không sao đâu em. Dù gì chị cũng kén ăn lắm em, không tuỳ tiện ăn món gì cũng được.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng.
  • Nói rồi An Nhiên quay sang nhìn ông, mỉm cười nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con vừa đi tới trung tâm thương mại về. Chiều nay con có việc cần ra ngoài nên sẽ nghỉ một hôm.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ừm, bố biết rồi. Con cứ lo giải quyết việc kia cho ổn thỏa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con nói xong rồi, bố và em ăn tiếp đi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Buổi tối An Nhiên đang ngồi bàn làm việc thì Minh Đạt đi tới, anh đặt một vỉ thuốc bổ nào xuống trước mặt cô. Cô ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cái gì vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thuốc bổ não.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi đang chán đời lắm đấy, anh đừng có mà trêu tôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thì tôi cũng nghiêm túc muốn tốt cho cô mà. Chẳng phải cô đang đau đầu về công việc còn gì.
  • An Nhiên thở dài đặt bút xuống bàn, Minh Đạt bình tĩnh lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Các tài khoản chế giễu sản phẩm của cô đều là tài khoản ảo, không dò ra được IP đăng nhập. Kể cả cái tài khoản “ Phù thủy phép thuật” hay “ phù thuỳ điên điên” gì đó tôi cũng dò thử rồi, cũng tương tự.
  • An Nhiên ngạc nhiên nhìn Minh Đạt , con người anh trước giờ vẫn vậy, không bao giờ chịu nói ra, thay vào đó sẽ trực tiếp hành động. Bảo sao tuổi còn trẻ mà anh liên tục được xếp vào doanh nhân xuất sắc với ưu tú, liên tục lên các tạp chí lớn quốc tế. An Nhiên ngập ngừng hỏi tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy… Vậy anh có cách nào không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cách thì có nhưng phải chờ xem ngày mai thế nào.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nói mới nhớ, những bài viết ở tài khoản “phù thủy phép thuật” hôm nay đã biến mất không dấu vết, lẽ nào là do anh đánh sập?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Phải, do tôi.
  • Minh Đạt thẳng thắn thừa nhận, anh còn giải thích thêm:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thời đại công nghệ thông tin phát triển, nếu có người bôi nhọ danh dự của mình thì mình phải nhanh chóng đánh sập tin tức đó lại, nhất là những tin tức ảnh hưởng tới công ty, càng ít người biết càng tốt, giảm thiểu thiệt hại từ các khu vực khác. Hơn nữa, tiền nhiều để làm gì?
  • Nghe Minh Đạt nói, cô phải công nhận một điều đầu óc anh lúc nào cũng nhạy bén hơn người khác, cách anh giải quyết sự việc cũng hiệu quả triệt để. Giống như kiểu anh từng nói” diệt cỏ phải diệt tận gốc”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vì gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vì những chuyện anh đã làm cho tôi.
  • Minh Đạt cười nhẹ rồi cóc đầu cô một cái, hành động của anh cực kỳ đáng yêu.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thỉnh thoảng cô cứ khách sáo vậy lại khiến tôi hơi bị đau tim ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì tôi cũng là con người lịch sự chứ bộ. Nếu như chuyện này ổn thoả, tôi sẽ nhất định báo đáp anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Báo đáp tôi? Cô nghĩ mình có gì để báo đáp tôi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thích gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hỏi thừa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi hỏi thật đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tiền thì tôi thừa rồi, ăn tám đời khéo chẳng hết.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế anh muốn gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chừng nào cô lấy được thân mình báo đáp tôi thì hãy bàn tính.
  • Nói xong Minh Đạt cười cười bước đi, cô liếc mắt lườm theo bóng lưng anh.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Trưa ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị đi ăn trưa thì An Nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Người đó nói mình là chồng của một trong những tài khoản ảo đang đánh giá sản phẩm của cô, anh ta nói vợ anh ta cũng là người khác thuê lại và anh ta có đầy đủ bằng chứng, nếu An Nhiên muốn lấy bằng chứng đó thì phải tới điểm gặp là một quán cafe thương lượng cùng anh ta.
  • Ban đầu, An Nhiên cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau cùng cô lại quyết định cầm túi xách rời khỏi công ty.
  • Quán cafe cách công ty 10km.
  • Bầu không khí tràn ngập hương thơm dịu nhẹ, trong quán chỉ còn lại hai người, một là An Nhiên , hai là người đàn ông lạ kia.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Cô uống nước đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có gì anh nói luôn đi, tôi không có nhiều thời gian.
  • Người đàn ông cười khẽ nói với cô.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Cô cứ bình tĩnh uống đi rồi chúng ta nói chuyện.
  • An Nhiên cười nhạt uống một ngụm rồi nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi uống rồi. Có gì anh nói đi
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Như tôi đã giới thiệu, tôi là chồng của một tài khoản ảo đang xúc phạm danh dự cô. Trong tay tôi có bằng chứng và giao dịch của người thuê vợ tôi làm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy bây giờ anh muốn thế nào?
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Tôi biết uy tín và danh dự của cô rất quan trọng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vấn đề này tôi biết, anh biết, tất cả mọi người đều biết nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, đừng lòng vòng nữa.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Tôi cần 300 triệu để đưa cho cô bằng chứng. Số tiền chắc chỉ bằng cái móng tay của cô. Với điều kiện cô chuyển tiền trước rồi tôi đưa bằng chứng cho cô, phòng cô lật lọng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy tôi cũng làm sao biết được anh không lật lọng? Trong khi tôi như thế nào anh biết rất rõ. Còn tôi, lại không biết chút nào về anh.
  • Người đàn ông cười lớn đáp:
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Bây giờ, ngoài tin tôi ra, cô chẳng còn cách nào khác.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy thì anh nhầm rồi. Nếu anh cứ khăng khăng như vậy thì buổi gặp của chúng ta kết thúc vô nghĩa tại đây.
  • Nói rồi An Nhiên đứng dậy, cô biết người đàn ông này đang rất cần tiền nên cũng không thể buông bỏ một số tiền khá lớn một cách dễ dàng như vậy. Cô cũng muốn cho hắn thấy cô không hề dễ uy hiếp.
  • Đột nhiên cô cảm thấy trong người mình dâng lên một cảm giác vô cùng nóng bức, đầu óc cũng bắt đầu trở nên quay cuồng. Một cảm giác quen thuộc tích tụ tại một điểm nào đó trên cơ thể khiến cô thở gấp. Cô nhíu mày nhìn cốc nước cam, khàn khàn nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… Anh đã cho tôi uống gì?
  • Người đàn ông đó từ phía sau ôm lấy An Nhiên, cười một cách gian xảo, hắn nói nhỏ vào tai cô “Chỉ là một chút gia vị của cuộc sống thôi mà”. Nói xong, hắn ôm eo An Nhiên, sải bước ra khỏi quán cafe.
  • Mà vào lúc này, quán cực kỳ yên tĩnh, hắn ta cũng không lo sợ An Nhiên hét lớn mà gây ồn ào. Vì hắn biết rất rõ tính chất của loại thuốc kích dục này. Một khi thuốc đã ngấm, ngay cả cất tiếng hét cô cũng không đủ sức lực nữa.
  • Hắn ôm cô lên một chiếc xe ô tô màu đen đậu ven đường, chiếc xe rời khỏi về hướng khách sạn.
  • Cho đến khi An Nhiên mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện mình ở nơi hoàn toàn xa lạ. Cô đưa mắt, mơ hồ nhìn thiết kế căn phòng, với kinh nghiệm của cô thì không quá khó để nhận ra đây là phòng trong một khách sạn 5 sao.
  • An Nhiên cố gắng gượng dậy để rời khỏi căn phòng nhưng lại phát hiện ra chân tay trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa. Ngay cả sức bước xuống giường cũng không đủ. Thậm chí, từng đợt co thắt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Giống như… Giống như một khát vọng quen thuộc. Sự khát vọng này cô đã từng trải qua với một người, đó chính chồng cô - Minh Đạt!
  • Nghĩ tới đây, ý thức trong cô như bừng tỉnh. Không… Cô muốn cầm túi xách nhưng không thấy đâu cả. Điện thoại di động cũng không thấy. Một điều kinh khủng hơn là cô đang nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông. Rồi rất nhanh sau đó, hắn ta từ phòng tắm bước ra, thân hình xấu xí khoác trên người một bộ áo tắm, cô nhìn mà muốn ghê tởm.
  • Có điều, lúc này toàn thân cô càng lúc càng vô lực, yếu ớt dựa đầu vào thành giường. Khó chịu nhất vẫn là sức nóng trong cơ thể dâng lên như một đọc lũ đánh thẳng vào tâm can cô vậy.
  • Người đàn ông kia bước đến gần An Nhiên khiến hô hấp của cô trở nên gấp gáp. Cô run run đứng dậy nhưng do trọng tâm không vững lại ngã nhào xuống giường. Cô thấy hắn ta đang nhếch mép cười như nụ cười của quỷ dữ, cô vừa run vừa lắc đầu nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tránh xa tôi ra!
  • Người đàn ông kia nhìn chằm chằm An Nhiên nhưng cũng không vội vàng mà ngồi xuống đầu giường. Ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng cực độ của một gã háo sắc khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp. Một lát sau, hắn cất tiếng cười đầy tà dâm.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Để tôi xem, cô chịu được bao lâu nữa. Chỉ một lát… Một lát nữa thôi cô sẽ lao vào tôi như hổ đói mà thôi.
  • Hắn vừa dứt lời, cơ thể cô lại dâng trào một khát vọng, liên tiếp những đợt lửa nóng ập tới. An Nhiên nắm chặt tay lại khiến những móng tay đâm sâu xuống lòng bàn tay. Vì cô hy vọng có thể dùng sự đau đớn này để đè nén ngọn lửa đang cháy rực trong tâm can cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Rốt cuộc, anh muốn gì?
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Cô nghĩ tôi vào đây với cô là để muốn gì? Tất nhiên là cơ thể quyến rũ này rồi.
  • Hắn khẽ động vào vai cô, cô rùng mình tới đó, nhưng rất nhanh cơ thể lại phát ra loại cảm giác ngứa ngáy. Sợ mình không thể kìm nén được thêm nữa, An Nhiên gắt gao cắn chặt môi mình, mà khổ nỗi ngọn lửa kia càng lúc càng lan rộng khắp cơ thể khiến cô phải đổ mồ hôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tráng xa tôi ra, không tôi sẽ kiện anh đó thằng... KHỐN!
  • An Nhiên vừa nói vừa dùng hết sức lực để hét lên chữ cuối cùng. Nhưng mà gã đàn ông kia không tỏ ra một tí gì sợ sệt, ngược lại hắn còn cười đầy đắc ý.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Kiện tôi? Cô định kiện tôi thế nào khi những hình ảnh này tôi sẽ cho quan toà thấy là cô chủ động cùng tôi thỏa mãn.
  • Nói xong hắn chỉ tay về hướng chiếc máy quay đang đặt góc nhà. An Nhiên liếc mắt nhìn theo, ánh mắt phẫn nộ định hung hăng cho hắn một bạt tay thì chẳng ngờ hắn đã giữ chặt lấy tay cô. Hơi thở của hắn bao trùm cả hô hấp của cô khiến ngọn sóng đang cuộn trào trong cô càng lúc càng mãnh liệt hơn. Đột nhiên, một cảm giác khác ập tới, cô rất muốn… Rất muốn chủ động tiến tới ôm hắn, rất muốn chạm vào cơ thể hắn.
  • Nghĩ tới đây, An Nhiên lại bấm sâu móng tay mình xuống lòng bàn tay, sự đau đớn dường như khiến cơ thể cô giảm bớt phần nào ham muốn.
  • Gã đàn ông kia nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của An Nhiên đang ửng hồng, hắn không nhịn được nữa mà kéo cô ôm vào lòng mình. Bàn tay tham lam cũng bắt đầu đặt lên đùi cô. Đôi mắt hắn, đỏ ngầu vì dục vọng, hắn giống như một con quỷ đói vậy…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cút… Cút ra khỏi người tôi.
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Cô em, bình tĩnh nào, rồi em cũng được phiêu lưu trong khoái cảm cùng tôi thôi. Tôi sẽ đưa em lên thiên đường. Còn bây giờ, em cứ mắng tôi thoải mái đi. Đợi một lát nữa thôi, chiếc camera kia sẽ ghi lại cảnh em quyến rũ tôi như thế nào. Haha
  • An Nhiên cố gắng dùng chút lí trí cuối cùng mà không ôm hắn, cô cất tiếng cười lạnh lùng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đồ hèn, đồ bỉ ổi, đồ khốn khiếp.
14
Kế hoạch tàn độc