Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • 8 giờ 30 phút tối, quán lẩu 501
  • Trước mặt An Nhiên là một nồi lẩu cua, thịt bò kobe, tôm, đậu phụ, mực và nhiều món ăn khác. Cô vui vẻ thưởng thức từng món ăn một, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
  • Vào giờ này, quán ăn cũng khá là đông khách. Cô cùng Đỗ Gia Huy ngồi ngay bàn thứ 3 bên cạnh ô cửa sổ. Thực ra cô có một sở thích ăn uống rất khác với những tiểu thư xuất thân nhà giàu khác. Ngày còn đi học, cô luôn ưu tiên ăn uống ở những quán vỉa hè, hoặc là một nhà hàng nho nhỏ, có khi là vừa đi vừa ăn như một đứa trẻ.
  • Bởi vì Gia Huy hiểu rõ con người cô nên bữa ăn hôm nay anh cũng không cần chọn nơi quá cầu kỳ sang trọng. Đơn giản là một quán lẩu nho nhỏ nhưng miễn là làm cô vui là được. Gia Huy nhìn cô, khoé môi nở một nụ cười hạnh phúc, anh nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Em ăn từ từ thôi không nóng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngon tuyệt anh ạ!
  • Cô vừa ăn vừa nói. Tới khi nhai xong con tôm trong miệng mới ngước mắt hỏi anh:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao anh ăn ít vậy? Anh không thấy ngon miệng à?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh vẫn ăn đây. Nhìn em ăn ngon như vậy là anh mừng lắm rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngon như này mà cái tên Hứa Minh Đạt kia kêu mất vệ sinh. Thật là không biết thưởng thức gì cả.
  • An Nhiên vừa ăn vừa lẩm bẩm. Gia Huy mỉm cười, nhìn mái tóc cô đang buông xõa có phần hơi loà xoà và bất tiện, anh nhẹ nhàng rút trong túi áo ra một chiếc cặp tóc đưa cho cô.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên, cặp tóc…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn anh.
  • Lúc cô đưa tay cầm cặp tóc thì Gia Huy cũng thuận tay xắn luôn ống tay áo cho cô khiến không khí lúc này có phần hơi gượng gạo. Cô cười trừ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em quên mất.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Không sao. Còn có anh ở đây mà.
  • Cô gật đầu mỉm cười cúi xuống ăn tiếp. Gia Huy nhìn cô, cuối cùng cũng không nhịn được những suy nghĩ trong lòng mà cất tiếng hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tại sao lại kết hôn gấp vậy?
  • Cô đang cầm ly nước trong tay chợt khựng người lại. Suy nghĩ một hồi cô không biết nói sao cho Gia Huy hiểu nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh tin vào duyên số không?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh không biết nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em với Hứa Minh Đạt như là duyên số đưa đẩy vậy ấy.
  • Cô cố tỏ ra như không có gì, cười tươi đáp lời Gia Huy. Mà câu nói nửa đùa nửa thật của cô lại khiến cho anh không khỏi nở ra nụ cười khổ. Nếu nói về duyên số thì lẽ ra phải là anh mới đúng, anh gặp cô trước mà, anh yêu thương cô trước mà. Anh có gì thua kém Hứa Minh Đạt sao? Mấy năm nay anh đã không ngừng nỗ lực là vì ai…vì người con gái trước mặt anh chứ ai!
  • Gia Huy cười không nói gì, anh nhìn cô một lúc sau, bất ngờ lên tiếng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Lâu rồi chúng ta không đi chơi bowling rồi đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bowling? Cũng lâu rồi em không chơi. Nhưng mà...
  • Hai mắt An Nhiên sáng lên, cô định nói gì đấy. Nhưng lại ngập ngừng...
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Nhưng mà sao? Em nói anh nghe xem...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng em sợ lát nữa sẽ tối muộn ấy ạ.
  • Cô cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình, Gia Huy thấy vậy nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Đừng để ý thời gian, nếu em không mệt thì đi nhé.
  • Cô suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu cười.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được. Nhưng chỉ một lúc thôi nhé, em còn phải về.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm. Lát anh sẽ đưa em về đến tận cổng.
  • Khi đồ ăn còn dính trên miệng cô thì Gia Huy đã đưa tay lau nhẹ cho cô. Một màn tình cảm này của hai người hoàn toàn rơi vào trong mắt Minh Đạt đang ngồi cách đó không xa.
  • Hứa Minh Đạt đang cầm menu che mặt, ánh mắt sâu thẳm của anh mỗi khi nhìn thấy hành động tình cảm của Gia Huy dành cho cô lại chuyển lạnh băng. Bất chợt, một nhân viên phục vụ đi tới hỏi anh.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Thưa quý khách, quý khách đã chọn cho mình được loại lẩu nào chưa ạ? Với quý khách đi một mình hay là combo mấy người?
  • Minh Đạt nhíu mày nhìn cô nhân viên phục vụ, lạnh lùng trả lời:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Gì cũng được.
  • Cô nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi lại:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Quý khách, có thể nói rõ là mấy người không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừ.
  • Minh Đạt miệng thì nói nhưng mắt lại chăm chú nhìn về hướng An Nhiên và Gia Huy. Thỉnh thoảng hai hàng lông mày của anh lại cau lại. Cô nhân viên phục vụ vẫn đứng cạnh anh, kiên trì hỏi:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Vậy là mấy người thưa quý khách?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế nào cũng được!
  • Cô nhân viên phục viên phục vụ khó hiểu nhìn anh. Đúng lúc đó thì giọng nói của một người đàn ông vang lên.
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Giám đốc Đạt… Có phải là anh không?
  • Tiếng nói của người đàn ông kia khiến cả An Nhiên và Gia Huy đều quay đầu lại. Nhìn thấy Hứa Minh Đạt, khoé môi cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
  • Anh nhìn thấy cô cười, cảm giác xấu hổ bủa vây, anh khẽ cúi đầu nhăn mặt, bàn tay siết chặt lại, hận không thể nhét cái giẻ vào miệng cái tên đáng ghét lắm lời kia.
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Giám đốc Đạt… Anh cũng tới đây sao?
  • Minh Đạt nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, hững hờ nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm, thì sao?
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Anh còn nhớ tôi không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không. Một chút cũng không nhớ.
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Vậy tôi xin tự giới thiệu lại, tôi là Vũ Nhật Vượng, giám đốc công ty Thành Đạt. Rất mong có cơ hội hợp tác cùng anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Còn gì nữa không?
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Dạ không ạ. Mà anh đi một mình sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm, chẳng lẽ không được phép đi một mình?
  • Vũ Nhật Vượng
    Vũ Nhật Vượng
    - Tôi… Tôi không có ý đó. Quán lẩu này ngon lắm, chúc anh ăn ngon miệng.
  • Minh Đạt gật đầu. Sau khi tên giám đốc kia đi khỏi thì anh lại tiếp tục nhìn về phía An Nhiên. Thấy Gia Huy còn gắp một miếng thịt đút vào miệng cô thì cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đứng dậy tiến về phía hai người.
  • Anh mang theo bộ dạng điển hình của khách không mời mà tới, lại cực kỳ tự nhiên biến khách thành chủ. Bước tới gần, còn không đợi ai mời, anh tự động kéo ghế, ngồi xuống cạnh cô.
  • Cô giật mình tròn xoe đôi mắt, nhẹ giọng lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hứa Minh Đạt? Anh cũng ở đây sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - À, tôi tiện đường đi công việc ngang qua đây. Tiện thấy mặt bằng quán này khá tốt nên muốn vào hỏi xem có thu mua được không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy sao? Thế anh đi hỏi người ta đi.
  • Câu nói của cô khiến Gia Huy bật cười. Anh không nhìn về phía cô nữa, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng về phía Gia Huy, giọng nói trầm thấp vang lên rất khó nhận ra anh đang cao hứng hay tức giận.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chào!
  • Gia Huy cũng gật đầu chào lại một cái
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Chào anh!
  • Sau khi màn chào hỏi xong xuôi thì cả ba lại đột nhiên im lặng nhìn nhau. Cô nhìn ánh mắt Minh Đạt và Gia Huy, cảm giác như không gian đầy mùi thuốc súng.
  • Mà cách đó một đoạn không xa, người quản lý của quán đứng đó nhìn thôi mà dường như anh ta cũng cảm nhận được một bầu không khí nguy hiểm đang rình rập, gấp đến mức anh ta đứng chẳng yên. Hai trai, một gái, cuộc tình tay ba sao? Trời ạ, hai người đàn ông ăn mặc lịch kia tốt nhất đừng có vung chân vung tay tại nơi này.
  • Cô lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hứa Minh Đạt, anh không phải đi thu mua gì đó sao? Anh còn ngồi đây làm gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đổi ý rồi.
  • Anh gắp một con tôm bỏ vào nồi lẩu, vừa làm vừa nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôm này tươi ngon phết.
  • Anh ào đến nơi này như một cơn lốc, hoàn toàn phá vỡ không khí vui vẻ của hai người đang có. Mà bản thân anh lại không có cảm giác áy náy, ngược lại còn thích thú với việc mình đang làm. Gia Huy đương nhiên nhận ra ý chiếm hữu trong đôi mắt của Minh Đạt. Gia Huy cũng không nói gì, chỉ ngồi chờ xem hành động kế tiếp của anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tự nhiên tôi cũng thấy hơi đói, quán này ngoài lẩu ra thì còn có gì không?
  • Anh lên tiếng hỏi.
  • Chưa để ai lên tiếng, anh nói tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - À Gia Huy, anh không phiền mời tôi cùng ăn luôn chứ?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Đương nhiên là có phiền.
  • Gia Huy không chút e dè nói thẳng. Đáng tiếc, chiêu này với Minh Đạt lúc này mà nói một chút tác dụng cũng không có, lại càng khiến anh bật cười sảng khoái.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nếu anh cảm thấy không đủ điều kiện chi trả thì để tôi mời hai người.
  • Suốt cả quá trình, cô đều chăm chú nhìn anh, hàng lông mày thanh tú nhíu lại đầy vẻ nghi hoặc. Trong mắt cô, bộ dạng tối nay của anh thực có chút lưu manh, chẳng những chen ngang vào bữa tối của hai người mà lại còn rất thản nhiên. Cho tới hôm nay, cô mới phát hiện da mặt anh thực sự quá dày.
  • Một lúc sau, Gia Huy nói với cô.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vừa nãy em có hứa đi chơi bowling cùng anh.
  • Cô còn chưa kịp trả lời thì anh ngồi bên cạnh lên tiếng trước.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bowling sao? Được đó, lâu rồi tôi không chơi.
  • An Nhiên tròn xoe mắt nhìn anh, thực sự không nói nổi lời nào…
  • Gia Huy nghe ra ý tứ của Minh Đạt, ưu nhã cười nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thật ngại quá, hôm nay là cuộc hẹn của tôi và An Nhiên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao thế? Sợ chơi thua tôi à?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tôi đương nhiên là không sợ.
  • Gia Huy nhíu mày trả lời, mà An Nhiên lúc này vẫn còn mắt tròn mắt dẹt vì tạm thời chưa thể tiêu hoá được hành động kỳ cục tối nay của Minh Đạt.
  • Anh người mà thời gian đầu cô biết là người có lòng tự tôn rất cao, thậm chí anh sẽ không bao giờ bước chân tới những quán bình dân thế này. Hôm nay anh ở trước mặt cô cứ như một người khác, ngữ điệu của anh, hành động của anh khiến người ta cảm nhận được tràn ngập sự chiếm hữu.
  • Như vậy có nghĩa là anh đang ghen sao?
  • An Nhiên nghĩ tới “ghen” liền chột dạ, vội vàng giật mình bừng tỉnh. Không được, cô không cho phép mình nghĩ lung tung, không cho phép mình tưởng tượng rồi lại tự mình đa tình.
  • * * * * * * * * * * * * * *
  • Tầng B1 - Royal City
  • Trong sàn Bowling với 12 đường ném đạt tiêu chuẩn cùng hệ thống ánh sáng và kiểu thiết kế nội thất sang trọng. Trên sàn bowling lúc này khá là đông người, không những vậy còn đang diễn ra các giải đấu bowling dành cho nhóm đối tượng chuyên nghiệp nên không khí lúc này càng trở nên sôi nổi.
  • Hai người đàn ông cao lớn xuất hiện nơi này với bộ dạng không phù hợp lắm. Bởi trước khi tới đây, cả hai đều mặc âu phục, giày da. Tuy nhiên vẫn rất hút được sự chú ý của mọi người, đặc biệt là phái nữ. Ngay sau đó hai người còn lập tức mua một trang phục thể thao, lúc mà họ bước ra từ phòng thay đồ khiến tất cả những người xung quanh đây đều phải thốt lên thành tiếng.
  • Cũng khó trách, ngay cả An Nhiên nhìn thấy hai người cũng không khỏi khen thầm trong lòng. Hứa Minh Đạt, chồng của cô, anh mặc một bộ thể thao màu đen lạnh lùng bí ẩn như tính cách của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc đồ thể thao, cô không phủ nhận dù ở trong trang phục nào thì anh cũng rất đẹp, thậm chí đẹp đến nỗi anh chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ chinh phục tất cả.
  • Nhưng mà, đây rõ là cuộc hẹn giữa Gia Huy và cô. Sao lại có anh xen chân vào nơi này? Những hành động của anh khiến cô rất khó hiểu...
14
Kì đà cản mũi...