Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Chú Phúc
    Chú Phúc
    - Nếu thế thì tốt quá rồi. Chúc mừng hai đứa hạnh phúc nhé. Đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, chú cũng làm việc ở đây hơn chục năm rồi, nhớ ngày xưa An Nhiên còn bé, nó xinh như là thiên thần ấy. Mỗi tội nghịch lắm, khi đó bố cháu còn tưởng mụ nặn nhầm. Chú vẫn nhớ cái vụ cháu còn cầm đá đáp chảy máu đầu thằng bé hàng xóm cơ mà.
  • Minh Đạt nghe được câu chuyện này cười ồ khoái chí lắm, anh liếc mắt trêu cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Eo ôi, nhìn em thế này mà anh không nghĩ ngày xưa em có tuổi thơ dữ dội thế đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn cứ trêu em nữa xem, cẩn thận quá khứ lặp lại đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thôi, thế này thì mỗi ngày anh sẽ cố gắng uống thật nhiều thuốc bổ não để nhỡ có gì vẫn bảo toàn được bộ não với chỉ số IQ cao thế này.
  • Chú Phúc nhìn hai người cười đùa hạnh phúc cũng mừng lắm. Nói thêm một lúc nữa thì hai người rời đi ăn trưa rồi ai về công ty người ấy làm việc.
  • Trong lúc làm việc, tự nhiên nghỉ tới chuyện hồi trưa ở nhà hàng mà An Nhiên cứ tủm tỉm cười mãi. Chẳng là lúc hai người đang ăn cơm thì có một đứa bé vừa bụ bẫm, vừa đáng yêu lẫm chẫm đi qua. Cô nhìn đứa bé, tự nhiên ước mình có một đứa con như thế. Minh Đạt nhìn cô, như hiểu thấu tâm tư của cô rồi, liền lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cũng thích trẻ con à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thích chứ. Đứa bé đáng yêu vậy cơ mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm, nhìn đứa bé kia cũng đáng yêu thật ấy. Chắc bố mẹ nó cũng khá đẹp. Nhưng mà anh thách không có con nòng nọc nào so bì được với nòng nọc của anh. Con của anh đẹp trai, dễ thương, thông minh,đáng yêu, năng động như bố nó em ạ. Bởi vậy em nên cảm thấy may mắn vì mình đã trở thành vợ của một sinh vật quý hiếm như anh.
  • Nghĩ tới đây, hai má An Nhiên lại ửng hồng. Đúng lúc đó thì Bảo Châu cũng đi tới, Bảo Châu phải gõ bàn với gọi tên cô mấy lần thì cô mới giật mình hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hả? Cậu gọi tớ hả?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Mình gọi bạn muốn đứt cả dây thanh quản luôn đó An Nhiên . Mà bạn nghĩ gì mà đỏ cả mặt thế kia?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đâu có, mình đỏ mặt chắc do thời tiết nóng quá mà.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Đang mùa đông mà Nhiên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ờ thế tóm lại cậu tìm tớ có chuyện gì?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm thì tớ cần xin mấy chữ ký của cậu nè.
  • An Nhiên nhìn qua tập văn kiện trên bàn rồi đặt bút ký xoẹt tên mình vào đó. Xong khi ký xong, Bảo Châu lại chần chừ đứng lại nói.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, mình có chuyện này không biết có nên nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bạn cứ nói thoải mái đi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Dạo gần đây tớ thấy cái cô Thanh Hạ kia hay mua cơm trưa vào phòng ăn cùng bố cậu lắm. Bởi vậy nên công ty cũng nhiều người bàn tán to nhỏ về cô ta.
  • An Nhiên nghe xong chỉ cười khẩy nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chẳng qua là cô ta đang muốn chứng minh cho mọi người thấy mối quan hệ thân thiết của cô ta và bố mình ấy mà. Thôi kệ đi, mình cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến cô ta. Chỉ cần cô ta sống biết điều với mẹ mình một chút là được, còn không đừng trách mình.
  • Bảo Châu gật đầu thở dài.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Vậy mình ra ngoài làm việc nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối đó Minh Đạt thông báo về muộn nên khi ánh đèn xe thoáng hiện trên cửa sổ, An Nhiên đang ngồi trong phòng làm việc, vội vàng đi ra.
  • Cô cười cười đi xuống lầu, mới vừa ra đến cửa đã thấy Minh Đạt đẩy cửa bước vào, hơi lạnh bên ngoài theo bước chân của anh tràn vào…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh về rồi.
  • Cô dịu dàng lên tiếng, chủ động giúp anh cởi áo khoác. Anh cười nhẹ nhìn cô, đem cặp tài liệu cất xong liền ôm lấy cô, cuồng dã hôn lên môi cô, nói nhỏ:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhớ em!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dẻo miệng!
  • Nói xong cô đẩy anh ra khỏi người mình, trực tiếp đẩy anh đi về phía gian bếp, từ từ bảo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bữa tối hôm nay do em chuẩn bị đó. Nên em phải đợi anh về rồi mình cùng ăn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em tự mình xuống bếp? Tự mình nấu mấy món này?
  • Minh Đạt ngạc nhiên hỏi.
  • An Nhiên trừng mắt lườm nhẹ anh một cái, cô đáp lời:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có gì mà anh ngạc nhiên vậy hả? Em xuống bếp thì có gì lạ đâu. Ngày trước ở bên Mỹ toàn tự tay em nấu ăn đó. Thôi anh đi tắm đi, rồi thưởng thức tài nghệ nấu ăn của em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được. Vậy đợi anh lát.
  • Anh nói cô đợi một lát mà một lúc lâu sau anh mới từ trên phòng đi xuống, mà trên tay lại còn cầm theo điện thoại di động của cô, lên tiếng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vì sao lại không nói cho anh biết chuyện này?
  • Cô nhìn thoáng qua điện thoại trên tay anh, rồi vội cầm lấy điện thoại đặt xuống bàn, cười nhẹ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố bảo nhìn trộm điện thoại người khác là xâm phạm đời tư cá nhân phải đi tù đó.
  • Minh Đạt nắm lấy cổ tay cô, liền kéo cô ngã vào lồng ngực vững chãi của mình. Anh cúi xuống nhìn cô, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng cất lời.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên làm sao biết số của em vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Muốn biết số của một người đâu có gì là khó đâu anh. Hơn nữa cô ấy lại từng là người mẫu cho công ty em.
  • Hàng lông mày của Minh Đạt khẽ nhíu lại, trong ánh mặt tràn ngập sự yêu thương dành cho An Nhiên. Nhưng khi nhớ lại những tin nhắn trong điện thoại mà Thu Uyên gửi đến lại khiến anh vô cùng tức giận. Thu Uyên ngang nhiên gửi cho cô một bức ảnh tình cảm của hai người ngày trước và nói An Nhiên mặt dày không biết xấu hổ chen vào tình cảm của hai người. Xem ra, cô ta vẫn chưa thực sự tỉnh ngộ.
  • Một lúc sau, anh khe khẽ cất lời:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vợ, em đừng hiểu nhầm nhé. Tấm ảnh đó là quá khứ rồi.
  • An Nhiên ngước mắt nhìn anh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngốc thật, em làm sao hiểu nhầm được, anh của bây giờ và anh của ngày xưa chẳng lẽ em không nhận ra. Em cũng không tức giận gì lời cô ta nói đâu. Anh yên tâm nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ủa thế chẳng lẽ anh ôm người phụ nữ khác mà em không ghen hả?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng!
  • An Nhiên thản nhiên trả lời, sắc mặt Minh Đạt thoáng thay đổi. Cô thấy vậy cũng không đành lòng trêu anh nữa, liền vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em không quan tâm tới lời cô ta nói là vì em tin anh, chứ nếu mà anh thử léng phéng với ai khác mà xem, anh chết chắc với em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhưng chẳng lẽ em không có chút phản ứng nào khi thấy bức ảnh đó sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tất nhiên là ban đầu em cũng không thoải mái rồi. Nhưng em biết rõ anh là người đàn ông có chừng mực và có trách nhiệm.
  • Nghe vậy sắc mặt Minh Đạt với tươi cười rạng rỡ. An Nhiên lườm nhẹ anh một cái rồi kéo anh ngồi xuống bàn ăn, trực tiếp gắp cho anh một miếng sườn xào.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ăn thử món này đi, xem ngon không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngon lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đã ăn đâu mà biết ngon. Xạo!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đương nhiên là phải ngon rồi. Bà xã của anh nấu, sao lại không ngon được.
  • Nói xong anh cúi xuống cắn nhẹ một miếng sườn, cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp cơ thể anh, nhất là khi nghe những lời cô vừa nói xong, sự yêu thương của anh đối với cô lại càng tăng thêm. Quả thực từ trước tới giờ anh rất ghét những người phụ nữ không rõ trắng đen đã khóc lóc nổi cơn giận. Còn với An Nhiên, càng ngày càng khiến anh cảm thấy như mình tìm được bảo vật vô cùng trân quý.
  • Anh vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cô, khoé môi thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười. An Nhiên thấy vậy lại nhíu mày hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh không ăn đi còn cứ ngồi đó mà cười gì đấy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh đang tự hỏi không biết lúc em ghen sẽ như thế nào nhỉ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thực ra em có ghen rồi mà anh không để ý đó thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Là lúc nào?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    -Là cái hôm em gặp Thu Uyên ở cửa, cô ta nói đến trả anh ít đồ đêm qua anh bỏ quên chỗ cô ta. Tự nhiên hôm đó lòng em thấy khó chịu vô cùng.
  • Nghe An Nhiên nói vậy, Minh Đạt lại lần nữa không nhịn được cười. An Nhiên lườm anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn cười? Tại sao lại có thể cười vui vẻ trên nỗi đau của em được nhỉ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    -Anh không ngờ em yêu anh sớm như vậy đó. Mà cũng phải thôi, anh đẹp trai ngời ngời thế này mà em lại đành lòng không yêu anh sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đáng ghét!
  • Ăn cơm xong lẽ ra như ngày thường là hai người cùng đứng dậy lên phòng để bát cho người giúp việc dọn dẹp. Nhưng hôm nay cô nảy ra chủ ý chia nhau ra mỗi người một việc, cô rửa bát còn anh dọn bàn, lần đầu tiên hai người cùng nhau làm việc này, cũng là lần đầu tiên anh phải động tay tới việc nhà nên ai cũng còn ngượng. Nhưng mà An Nhiên nghĩ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm xong rồi cùng nhau dọn dẹp thế này cũng hay, thế mới giống là vợ chồng. Sau này rồi kiểu gì cũng không thấy ngượng nữa mà chỉ thấy ngọt ngào thôi.
  • Sau khi dọn dẹp xong thì tối nay không ai bảo ai, cả hai đều lên giường nằm từ rất sớm. Bình thường thì cũng phải làm việc tới khuya mới lên giường. Bất ngờ anh quay sang cô, đề nghị:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đưa điện thoại cho anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hả? Anh định làm gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Từ hôm nay trở đi. Ảnh đại diện Facebook hay zalo của em phải là ảnh anh. Ảnh bìa phải là ảnh của hai chúng ta.
  • Nói xong anh khựng người lại suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - À đúng rồi. Mật khẩu điện thoại của em cũng phải là ngày sinh của anh.
  • An Nhiên tủm tỉm cười nhìn anh, gật đầu vài cái rồi đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng được, chủ ý hay. Điện em thoại đây, nhưng còn điện thoại anh đâu, em cũng muốn đổi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được.
  • Sau khi cả hai đã thay đổi hết ảnh đại diện, ảnh bìa, trạng thái đã kết hôn trên mạng xã hội thì Minh Đạt liền kéo cô ôm vào lòng mình, bàn tay thon dài khẽ xoa đầu cô, cất tiếng nói tràn ngập yêu thương.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Từ nay về sau, mỗi ngày điều anh hy vọng nhất chính là em được sống thật hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em cũng vậy.
  • An Nhiên cười khẽ, trong lòng ngập tràn cảm động, đây là lần đầu tiên cô biết yêu, cũng là lần đầu tiên cô có được một cảm giác an toàn từ một người đàn ông, loại cảm giác này khiến cho cô thật sự hạnh phúc.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Mấy ngày tiếp theo lại trôi qua, vụ kiện những người đã từng xúc phạm và vu khống An Nhiên trên mạng xã hội đã đang được Minh Đạt làm gay gắt. Những người hôm đó đã được anh tìm ra và gửi lời cảnh cáo tới tận nhà, nghe đâu anh thông báo sẽ khởi kiện một tuần sau đó.
  • Sáng sớm nay An Nhiên vừa bước chân đến sảnh công ty thì đã gặp người phụ nữ béo trang điểm đậm hôm đó, cô nhớ mặt cô ta, cô ta chính là người còn trực tiếp ném váy vào mặt cô. Vừa nhìn thấy An Nhiên , cô ta liền rối rít cầu xin.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Cô Trần An Nhiên , tôi… Tôi xin cô hãy nói chuyện với tôi một lát.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Tôi xin cô, giờ chỉ có cô mới cứu được tôi thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chị làm gì vậy, chị mau đứng dậy đi.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Tôi xin cô, cô làm ơn cho tôi xin 10 phút… À hoặc 5 phút thôi cũng được.
  • Khi đó bảo vệ cũng chạy tới, An Nhiên cúi xuống nhìn hai dòng nước mắt đã chảy dài trên má chị ta, lòng thương trong cô lại trỗi dậy. Cô thở dài nói với chị ta.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được rồi, chị đứng dậy đi. Chúng ta ra đằng kia nói chuyện.
  • Bảo vệ nghe An Nhiên nói thế cũng liền trở lại về vị trí làm việc. An Nhiên và người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế chờ ở sảnh công ty, cô hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có gì thì chị nói đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Hôm nay, đầu tiên tôi đến đây là xin lỗi cô. Thứ hai là tôi biết tôi không xứng đáng được cô tha thứ nhưng mà cho phép tôi mặt dày xin cô làm ơn làm phúc đừng kiện tôi. Tôi cũng chỉ vì hoàn cảnh khó khăn cần tới tiền nên mới làm vậy thôi. Tôi là mẹ đơn thân, tôi còn mẹ già và con nhỏ.
  • An Nhiên nhìn người phụ nữ, bình tĩnh hỏi lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy lúc chị xúc phạm tôi, sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người, chị có nghĩ cho cảm giác của tôi không?
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con người ta thường lấy hoàn cảnh để đổ lỗi cho cái sai của mình. Nhưng nếu chị là người đàng hoàng chị đã không làm như vậy. Chị có biết suýt chút nữa danh dự của tôi bị những người như chị hủy hoại, còn chưa kể công ty tôi cũng suýt chút nữa tổn thất một khoản lớn.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Tôi ngu dốt không nghĩ sâu xa, tại vì dân đen bị đồng tiền che mờ mắt… Tôi hối hận lắm rồi, bây giờ tôi mà bị kiện đi tù thì con tôi, mẹ tôi không biết sống sao nữa.
  • Nói xong người phụ nữ lại quỳ sụp xuống chân An Nhiên một lần nữa. Cô nhìn người phụ nữ, suy nghĩ vài giây rồi thở dài nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chị đứng lên đi, đừng quỳ như vậy.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Cô đồng ý đừng kiện tôi nhé cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được rồi. Chị về trước đi, tôi cũng còn phải làm việc. Chị nên nhớ sống ở đời chỉ cần sống tốt, trời cao ắt an bài.
  • Nói rồi An Nhiên đứng dậy bước đi, người phụ nữ run run nhìn theo bóng lưng cô, khẽ đưa tay lau dòng nước mắt.
  • An Nhiên vừa bước vào trong cửa thang máy thì đột nhiên nghe thấy giọng người phụ nữ đó vang lên, mà lần này cô ta không gọi tên cô, người cô ta gọi là Thu Uyên. Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy Thanh Hạ đứng gần đó, cô ta gọi Thanh Hạ là Thu Uyên hay là Thu Uyên xuất hiện ở góc khuất mà cô không nhìn thấy?
  • Lên tới phòng làm việc, cô cứ suy đi nghĩ lại về tình huống vừa nãy. Lúc còn đang băn khoăn suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng nói ấm áp của Minh Đạt vọng ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vợ của anh đang làm gì đó?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em mới tới công ty, đang chuẩn bị làm việc này. Mới xa em mà đã thấy nhớ rồi à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em dạo này cũng tự tin lắm đấy. Anh gọi thông báo cho em biết tối nay vợ đi ăn họp lớp với anh nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, anh họp lớp thì anh đi được rồi. Em cũng phải cho anh không gian riêng tư chứ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nếu không có em, anh không đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đúng thiệt là…được rồi, em sẽ đi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 7 giờ tối, tại khách sạn 5 sao.
  • Lúc hai người bước vào đã thấy rất nhiều người ở đó, An Nhiên còn thấy cả một người lớn tuổi, nếu cô đoán không nhầm thì là một người thầy mà chồng cô rất kính trọng. Trên đường tới đây anh cũng nói cho cô biết về người thầy này, ông là một người rất giỏi trong ngành kiến trúc.
  • Mọi người thấy hai người đều ồ lên chào đón, trong đó người cô biết duy nhất là Vũ Hoàng Nam, những gương mặt khác đều là gặp lần đầu. Theo phép lịch sự cô cúi đầu chào thầy trước rồi tới mọi người. Thầy nói:
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Hai đứa ngồi xuống đi. Hiếm khi mới thấy Đạt dẫn theo một cô gái đi cùng đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thầy ơi, đây là vợ em đó.
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Thầy biết rồi, có tới dự đám cưới của em rồi mà. Hai đứa đẹp đôi lắm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cảm ơn thầy.
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Thôi tất cả cùng ngồi xuống đi, hôm nay mọi người cứ vui vẻ nhé. Thầy chỉ ở lại được tầm 15 phút là phải đi.
  • Minh Đạt kéo ghế cho cô ngồi xuống trước rồi mới tới lượt mình. Vũ Hoàng Nam tủm tỉm cười nhìn hai người, trêu đùa nói:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    - Các cậu thấy Đạt của chúng ta từ khi có vợ thay đổi hẳn không? Cậu ấy khó chịu với cả thế giới nhưng chỉ nguyện ý dịu dàng với mình vợ thôi.
  • Mấy người kia nghe vậy đều cười ồ lên nói:
  • Bạn của Minh Đạt
    Bạn của Minh Đạt
    - Đạt theo chủ nghĩa đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử ấy mà.
  • Minh Đạt lạnh lùng mà mọi người thường thấy lúc này cũng nở nhẹ nụ cười, mà mỗi khi anh nở nụ cười lại làm đốn tim bao người, đặc biệt là có vài cô gái ở đây.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vợ mình, mình tôn trọng thì có gì là sai đâu.
  • Nói rồi anh cầm quyển menu hỏi cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em muốn ăn gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em ăn gì cũng được. Để mọi người chọn đi anh.
  • Ngồi nói chuyện một lúc thì các món ăn đều được dọn món lên, khi thấy rượu vang trên bàn, cô nói nhỏ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lát anh uống ít rượu thôi nhé, anh còn lái xe nữa đó. Mà tốt nhất là anh uống nước ép cam đi.
  • Anh gật đầu. Gạt bỏ ly rượu, rồi lấy ly nước cam theo lời cô nói.
14
Họp lớp...