Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Suốt cả một ngày dài đứng tiếp đãi khách đến dự tiệc, chân An Nhiên đã mỏi nhừ tưởng chừng không đứng được nữa.
  • Khi xe về đến dinh thự riêng của Hứa Minh Đạt, cô mệt mỏi đi thẳng lên phòng tân hôn đã được chuẩn bị từ trước.
  • Cánh cửa phòng vừa mở ra, cô thấy trên mặt sàn trải đầy những cánh hoa hồng. Kể ra nhìn xung quanh căn phòng thực sự tạo nên không khí vô cùng lãng mạn nhưng mà lúc này cô chỉ biết thở dài một tiếng.
  • Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần căn phòng, An Nhiên giật mình quay lại thì nhìn thấy Hứa Minh Đạt đang bước vào. Cô lúng túng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Sao anh lại vào phòng của tôi làm gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ai nói đây là phòng của cô?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ơ thì chẳng phải tôi và anh đã thỏa thuận…"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Thoả thuận có nói ở riêng phòng, ngủ riêng giường không?"
  • Cô thấy bước chân của Hứa Minh Đạt càng lúc lại càng lại gần, vô thức cô lùi lại vài bước. Hứa Minh Đạt vừa bước vừa cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài rồi quăng xuống giường, sau đó anh từ từ tháo ra vài nút áo sơ mi bên trong, theo bản năng cô che mắt lại nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Này, anh định làm gì?"
  • Hứa Minh Đạt không lên tiếng, những ngón tay còn lại vẫn thuần thục tháo những nút áo còn lại. Anh tiến một bước,cô lại lùi một bước, cho tới khi áp sát vào thành giường. Cô ngồi phịch xuống, anh không thèm quan tâm đến miệng cô đang nói, ghé sát xuống khuôn mặt của cô. Khoảng cách giữa môi với môi của hai người đang rất gần, chỉ cần nhích thêm một chút nữa là có thể chạm đến. Hơi thở lạnh lùng của anh phả xuống tai cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nghĩ vợ chồng mới cưới nên làm gì đầu tiên?"
  • An Nhiên nghẹn ứ cổ họng, tim tự nhiên đập nhanh hơn bình thường, bí quá cô không biết cái nào mới là hợp lý nên nói đại một lý do:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thì việc đầu tiên của vợ chồng mới cưới chính là ĐẾM TIỀN... phải rồi, phải đếm TIỀN MỪNG chứ."
  • Hứa Minh Đạt sắc mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm An Nhiên. Mà cô cũng mất một lúc mới khôi phục lại được tinh thần, cuối cùng mới chợt nhớ ra cả người đang bị anh khống chế.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Hứa Minh Đạt, anh còn không buông tôi ra?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Nếu cô đơn giản nghĩ đám cưới chỉ dừng lại ở hình thức thì sai rồi. Còn phải có những chuyện khác nữa, mà tôi lại là người có nhu cầu khá là cao."
  • Hứa Minh Đạt bình thản mở miệng, ngữ khí dứt khoát gãy gọn, còn có chút trêu chọc khiến toàn thân cô nóng lên, mặt đỏ bừng, mắt vô tình lại liếc nhìn thẳng vào bờ ngực vạm vỡ rắn chắc của anh. Cô lắp bắp nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh...rốt cuộc muốn làm gì? Đừng có mà làm bậy!"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Sao vậy? Mới đây là đã bối rối đến mức này sao?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh nghĩ rằng tôi sợ anh á? Anh xem thường tôi quá đấy. Có giỏi anh cứ đi tắm táp sạch sẽ xem tôi sợ anh không. Hứ!"
  • An Nhiên nhếch môi kênh kiệu nói, mặc dù có chút không an tâm nhưng vẫn giấu nhẹm nó đi, mạnh dạn dùng tay chạm vào bờ ngực săn chắc của Hứa Minh Đạt đẩy ra rồi bước đi như chẳng có chuyện gì cả.
  • Sau khi thấy anh khuất dần sau cánh cửa nhà tắm thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm trở về ngồi bệt xuống giường.
  • Cô khẽ liếc mắt nhìn về hướng cửa sổ, bầu trời muôn vàn vì sao lấp lánh trong màn đêm. Mặt hồ nước phẳng lặng được ánh đèn trong dinh thự làm nổi bật thêm, giống như một bầu trời khác lung linh ánh sao. Bức rèm cửa bằng lông thiên nga phấp phới trong gió.
  • Trong phòng tắm vẳng lại tiếng nước chảy, An Nhiên ngồi ở mép giường, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình mà trái tim cô vô thức đập “thình thịch “ một cảm giác vừa nhức nhối, vừa lạ lẫm khó nói thành lời.
  • Những hình ảnh hạnh phúc như trong mơ của buổi lễ hiện đi hiện lại trong đầu cô. Hứa Minh Đạt, người chồng hợp pháp của cô, có lẽ anh chính là nhân vật trời sinh ra đã mang ánh hào quang quanh người. Chỗ nào có anh xuất hiện, chỗ đó có ánh hào quang rực rỡ loá mắt khiến tất thảy những người khác đều bị lu mờ.
  • Đột nhiên, tiếng cạch cửa khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Sau đó, Minh Đạt từ nhà tắm bước ra. Anh mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, hơi nóng của nước tắm như bốc quanh người anh, từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống khiến anh như có một sức hấp dẫn lạ thường. An Nhiên không dám nhìn anh, bối rối vội quay mặt đi.
  • Ngược lại, Minh Đạt không hề chần chừ mà tiến gần lại chỗ An Nhiên. Thật không ngờ khi cô vừa đứng dậy bước đi chưa được 3 bước thì đã bị anh đẩy mạnh xuống giường, bóp chặt cánh tay không cho cô có cơ hội phản kháng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh....tránh ra."
  • Ngay lập tức hai bàn tay cô bị anh siết chặt hơn, một chút sức lực phản kháng cũng không có. Ánh mắt Minh Đạt nhìn cô rất biến thái, giống như muốn nhìn xuyên qua chiếc váy cô đang mặc trên người.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vừa ai mạnh miệng nói đợi tôi tắm táp sạch sẽ cơ mà."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ai chứ? Tôi biết đâu được anh."
  • Anh gật đầu vài cái rồi buông tay ra khỏi người cô, lạnh lùng nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Được rồi, cô đi tắm đi."
  • Cô mau chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ không chín chắn, đứng thẳng người rồi luống cuống cầm chiếc váy ngủ cùng nội y đi thẳng vào nhà tắm. Cánh cửa phòng đóng sập lại, cô đứng dựa người vào cửa, tự mình điều chỉnh thứ cảm xúc hỗn độn kia.
  • An Nhiên tắm rất lâu, tuy đã chuẩn bị kỹ về tâm lý, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại run đến mức không vặn được khóa vòi nước. Cho đến khi tiếng vòi nước ngừng chảy thì cô mới phát hiện nội y của mình không có ở đây. Cô khẽ nhăn mặt nhớ lại, lẽ nào...lẽ nào nội y đã rớt trên sàn nhà????
14
Hôn lễ xa hoa p2