Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Lúc này trên phòng ngủ của An Nhiên và Hứa Minh Đạt, suốt một lúc lâu từ lúc hai người trở về phòng đến giờ thì cả hai đều không nói gì, không khí trong căn phòng quả thực là muốn đông đặc lại...
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Cô...”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vừa rồi…"
  • Hai người đồng thời mở miệng, An Nhiên cười gượng, quay sang nhìn anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh nói trước đi"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Muộn rồi, cô nghỉ sớm đi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi còn làm việc nữa."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ừ. Thế cô vừa định nói gì với tôi?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vừa rồi sao anh không ở bên dưới nói chuyện với cô ấy."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chẳng có gì mà nói cả."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vậy sao? Nhưng tôi lại thấy cô ấy hình như có nhiều điều muốn nói với anh."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chuyện qua lâu rồi."
  • An Nhiên gật đầu vài cái, anh hỏi tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi tưởng cô sẽ ghen."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Điên, tôi yêu anh đâu mà tôi ghen làm gì cho mệt."
  • Hứa Minh Đạt hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói không rằng thêm câu nào, xoay người đi thẳng. An Nhiên ngồi ở giường nhìn cho đến khi cái bóng lưng anh khuất hẳn mới chậm rãi cầm điện thoại lên, bấm nút gọi cho Bảo Châu...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Đang làm gì đấy?”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Tôi đang soạn vài hợp đồng mai trình báo lên sếp đây này”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Gần đây tôi bận việc công ty nhiều quá. Hơn nữa lại sắp ra mắt thương hiệu mới, đang tính gọi cho bạn xem có thu xếp làm trợ lý của tôi được không?”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Trợ lý của bạn?”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Ừ, đã thử tuyển vài người nhưng lại chẳng ưng ai.”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Ờ thế để tôi. Tôi cũng đang tính nghỉ việc công ty này. Mà cuộc sống của bạn sau hôn nhân thế nào, ổn không?”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Ừ thì cũng gọi là ổn.”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Tối hôm động phòng thế nào?”
  • Dù chuyện đó không xảy ra, nhưng khi Bảo Châu nhắc đến, cô vẫn cảm thấy có chút e thẹn. Mà cũng đúng thôi, dù gì cô cũng còn trẻ, chưa trãi qua chuyện ấy bao giờ...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Hâm à, động phòng gì chứ?“
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Tôi chẳng tin, đang nghĩ chắc mãnh liệt lắm đúng không?”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Thôi, không trêu nữa nào Bảo Châu. Vậy cứ quyết định thế nhé, thu xếp công việc rồi về làm cho tôi”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Ok, có gì tôi báo. À Nhiên này...”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Ừ, sao thế?”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Anh Gia Huy về nước rồi đó, bạn biết chưa?“
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Tôi biết rồi. Thôi bạn nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy nhé!”
  • An Nhiên thở dài buông chiếc điện thoại xuống giường. Nói đến Đỗ Gia Huy, nhiều năm nay anh đều một lòng một dạ theo đuổi cô.
  • Những lúc ở trên đất Mỹ một mình, cũng chỉ là Gia Huy không quản khoảng cách địa lý, bay từ Pháp sang Mỹ thăm cô. Đỗ Gia Huy xuất thân là con trai duy nhất của nhà họ Đỗ, là người kế thừa tập đoàn Đỗ Thị, chuyên sản xuất kim cương và đá quý.
  • Mối quan hệ của nhà họ Đỗ với nhà cô cũng rất thân thiết, có một khoảng thời gian cả hai nhà đều muốn gán ghép hai người thành đôi. Đáng tiếc, cuối cùng người cô lấy lại là Hứa Minh Đạt, một người từ trước tới giờ không hề liên quan tới cuộc sống của cô.
  • An Nhiên ngồi làm làm việc, đặt bút lên trang giấy, bắt đầu thiết kế những bộ âu phục dành cho nam giới. Tự nhiên, cô lại liên tưởng tới dáng người của Hứa Minh Đạt, hình ảnh của anh cứ chập chờn trong tâm trí cô khiến cô không thể nào tập trung được.
  • Cũng phải thôi, dáng người của anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi không tìm thấy một góc chết. Cô đã từng làm việc với rất nhiều người mẫu hạng A nhưng chưa từng thấy ai có thể hình đẹp như chồng mình. Cô cứ ngồi trên ghế vẽ mãi, vẽ cho đến khi hai mắt díp lại rồi ngủ quên lúc nào không hay biết.
  • Hứa Minh Đạt từ ngoài cửa bước vào, anh thở dài nhìn An Nhiên, nở một nụ cười nhẹ. Anh lặng lẽ đi tới nhấc bổng cô lên rồi đặt xuống giường. Sau đó nhẹ nhàng tắt điện rời khỏi căn phòng.
  • Cánh cửa phòng khép lại, An Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng có ánh đèn ngủ màu vàng đã chẳng còn thấy ai cả, chỉ còn lưu lại một mùi hương thơm nhè nhẹ.
  • Lúc anh bế cô lên, cô đã lờ mờ tỉnh giấc nhưng cô lại không phản ứng gì, cô muốn mặc kệ xem sau khi bế cô lên giường thì anh sẽ làm gì. Ai ngờ anh chỉ im lặng vén gọn những sợi tóc loà xoà trên má cô. Thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lý đề phòng anh sẽ hôn mình, nhưng cuối cùng anh chẳng làm gì như cô nghĩ...
  • Lặn lộn một hồi rất lâu thì cô mới thiếp vào giấc ngủ. Ngày hôm sau lúc cô thức dậy bọng mắt đã xuất hiện vết thâm quầng. Lúc cô xuống dưới nhà thì Minh Đạt đang ngồi đọc báo ở ghế sofa. Vừa thấy cô, anh liền nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Mau ngồi xuống ăn sáng rồi đi làm."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi tưởng anh đi làm rồi. Hôm nay tôi dậy hơi muộn."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi đợi cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Đợi tôi ?"
  • Cô ngạc nhiên hỏi lại.
  • Anh đặt tờ báo xuống ghế sofa, ngước mắt nhìn cô rồi chậm rãi nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Hôm nay tôi có việc ở công ty của cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ừm, thì ra là vậy."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chứ cô đang nghĩ gì khác?"
  • Cô đáp lời...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không. Tôi có nghĩ gì đâu..."
  • Suốt cả quãng đường đi đến công ty, An Nhiên đều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây vụt qua, nhìn phố phường Hà Nội nhộn nhịp, sau đó cuối cùng ánh mắt lại không nhịn được, khẽ liếc qua gương chiếu hậu dời đến gương mặt trầm lặng của anh. Mà nhìn thấy gương mặt này,càng nhìn kỹ lại càng đẹp.
14
Ghen?