Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Gặp gỡ bạn bè (phần 2)
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Vũ Hoàng Nam thấy không khí đang dần trở nên ngột ngạt liền cười gượng lên tiếng:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Quân, cậu gặp Uyên sao?
  • Phan Trung Quân lúng túng giải thích:
  • Trung Quân
    Trung Quân
    "Do tối nay tôi có hẹn với Uyên nên tiện dẫn cô ấy tới đây luôn."
  • Phan Thu Uyên nở nụ cười trên môi nhưng không mấy tươi tắn khi thấy An Nhiên đang đứng cùng Minh Đạt. Mà lúc này Minh Đạt lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thu Uyên, xem cô ta như là kẻ thừa lại khiến cho cô ta muôn phần khó chịu. Tuy nhiên, Thu Uyên vẫn bình tĩnh nói:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em có làm phiền mọi người không ạ?"
  • Mọi người cười gượng lên tiếng:
  • Bạn của Minh Đạt
    Bạn của Minh Đạt
    "Không phiền, nếu em đã đến đây rồi thì cùng nhập tiệc với bọn anh cho vui."
  • Vũ Hoàng Nam rót cho mỗi người một ly rượu, rót tới ly của An Nhiên thì Minh Đạt nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô ấy không uống được rượu. Đổi nước cam đi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không sao đâu, em uống một chút cũng được."
  • Cô nhìn anh, lắc đầu từ chối trước lời đề nghị của anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Không được là không được. Em bị đau dạ dày đó."
  • Câu nói của anh khiến cô khựng người lại suy nghĩ, anh biết cô bị đau dạ dày sao? Và đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cô bằng em. Cái cảm giác lúc này trong cô có một chút thật lạ lẫm. Ờ thì cô đã quên mất hai người đang tỏ ra mình là cặp vợ chồng hạnh phúc cơ mà.
  • Nói rồi anh tự mình đi đến bàn khác lấy cho cô một ly nước cam để đổi lấy ly rượu kia.
  • Hành động đó của anh khiến Phan Thu Uyên cảm thấy nhói tim. Lần đầu tiên Thu Uyên thấy anh quan tâm tới người phụ nữ khác ngoài cô ta, trong lòng như đang bùng cháy ngọn lửa đau đớn. Ngày trước, Phan Thu Uyên rời khỏi anh cũng chỉ vì cô muốn theo đuổi ước mơ, cô muốn cuộc sống về sau của hai người được tươi sáng hơn.
  • Nghĩ lại, Phan Thu Uyên vẫn trách bố mẹ anh biết mấy, nếu như không phải hai người dấu diếm thân phận thật sự của anh, nếu như không phải hai người tạo ra cho cô một cơ hội sang nước ngoài thì chắc chắn bây giờ anh và cô vẫn đang hạnh phúc.
  • Cô ta nhận ra rằng, lỗi là do cô ta tham danh vọng nhưng mà sau tất cả, đến bây giờ cô ta nhận ra rằng bỏ lỡ anh là điều hối tiếc nhất đời cô ta. Càng nghĩ, Phan Thu Uyên lại càng không cam lòng.
  • Một lúc sau, Thu Uyên nhân lúc Minh Đạt ra ngoài nghe điện thoại, cô cố tình bước tới gần anh, nhỏ nhẹ nhìn anh với đôi mắt khơi gợi.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em biết em không nên làm tổn thương anh. Em không muốn chia tay anh đâu."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Uyên... Em đi theo tôi làm gì?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Đạt... Em nhớ anh!"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Giữa chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em biết, em không nên làm như vậy. Em biết bây giờ anh đã có vợ, nhưng chắc chắn không phải là vì tình yêu đúng không anh? Trở về Việt Nam, người đầu tiên em nghĩ đến là anh. Mấy năm qua, em không thể yêu ai khác vì nhớ anh."
  • Minh Đạt lạnh lùng nhìn Thu Uyên, nhàn nhạt lên tiếng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi bây giờ đã là người có vợ, xin em tự trọng."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Dù sao thì mọi chuyện năm đó cũng là bất đắc dĩ anh ạ."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Bắt cá hai tay, ra nước ngoài, cái nào là bất đắc dĩ?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Mọi chuyện năm đó đều do bố mẹ anh ở phía sau thao túng, em không có lỗi với anh. Điều em nói, câu nào cũng là thật."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vậy tại sao bố mẹ tôi lại làm vậy? Năm đó tại sao em không nói gì hết?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em không biết tại sao bố mẹ anh lại làm vậy. Em không nói là vì em không muốn vì em mà anh với bố mẹ bất hoà. Em cảm thấy bố mẹ anh đối xử với em như vậy là vì em không đủ ưu tú trong mắt bố mẹ anh. Vì vậy em mới cố gắng vì tương lai của chúng ta."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi thừa biết lý do thực sự em rời xa tôi là vì gì mà. Trước mặt tôi em không cần phải diễn đâu."
  • Nói rồi Minh Đạt bước đi qua người Thu Uyên. Nhanh như chớp,cô ta ôm chầm lấy anh từ phía sau.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em không tin là anh đã hết yêu em. Đạt… Anh còn nhớ vết sẹo này dưới tay em không, vì cứu anh nên đã để lại vết sẹo cả đời trên tay em. Cũng như hình bóng anh mãi khắc sâu vào trái tim em."
  • Minh Đạt cúi xuống nhìn vết sẹo trên tay Thu Uyên, nhìn nó lại khiến anh hồi tưởng về quá khứ. Bọn họ đã từng có những tháng ngày bên nhau rất vui vẻ. Thậm chí trong mỗi giấc mơ của anh đều mơ thấy một bóng lưng của một cô gái, mà anh nghĩ đó là bóng lưng của Phan Thu Uyên.
  • Cuối cùng, anh vẫn lạnh lùng như thế, anh tuyệt tình dứt tay Thu Uyên ra khỏi người mình.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chuyện tôi nợ em tôi sẽ trả. Còn tình cảm giữa chúng ta, kết thúc rồi!"
  • Lúc thấy Minh Đạt đang tiến về phía trước, An Nhiên vội vàng xoay người nhìn hướng khác. Nhìn thấy Thu Uyên lao tới ôm chồng mình, trong lòng cô chợt rấy lên cảm giác khó chịu giống như mình bị lừa dối vậy ấy.
  • Vũ Hoàng Nam cười nói với An Nhiên.
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Em quen bạn anh lâu chưa?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Nếu em nói mới quen đã cưới thì anh tin không?"
  • Hoàng Nam nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Chắc có lẽ là anh không tin em ạ."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ồ, tại sao chứ?"
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Anh chơi với nó bao nhiêu năm nay, anh hiểu nó mà. Nó không dễ dàng tùy tiện lấy một cô gái đâu."
  • Hoàng Nam vừa dứt lời thì Minh Đạt đi tới nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cậu tính nói xấu gì tôi với vợ tôi đấy?"
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Cậu thì có điểm gì xấu đâu mà nói."
  • Minh Đạt cười, có vẻ như trước những người bạn của mình anh cũng đỡ cứng ngắc hơn thường ngày. Anh quay sang hỏi cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Em mệt không?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cũng bình thường."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ừm. Vậy em đứng đây với bạn anh nhé, anh ra đây một lát."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vâng. Anh đi đi."
  • Hoàng Nam cười nói:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Mà Nhiên này...em đừng để ý tới Uyên nhé."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dạ, em có để ý gì đâu anh."
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Đạt với Uyên là quá khứ rồi. Em mới là hiện tại mà đúng không?"
  • Cô cười trừ đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dạ vâng ạ."
  • Lúc sau thì Phan Thu Uyên cũng đi tới chỗ cô, Thu Uyên mở miệng chào cô trước.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Xin chào, tôi là Thu Uyên. Rất vui được gặp cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ừ. Rất vui được gặp cô. Tôi là An Nhiên, vợ của anh Đạt."
  • Từ lúc thấy cô ta ôm chồng cô, cô cảm thấy khó chịu vô cùng. An Nhiên cố tình nhấn mạnh câu "vợ của anh Đạt" nhằm để khẳng định vị trí hiện tại của mình chăng?
14
Gặp gỡ bạn bè (phần 2)