Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Sau khi vừa kết thúc cuộc họp cổ đông thì cũng chuẩn bị tới giờ ăn trưa. Bảo Châu từ bên ngoài đi vào báo cáo.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ờ bạn đến đúng lúc lắm, đang định gọi cho bạn đi ăn trưa đây.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, phó giám đốc Từ đã tuyển được người mẫu cho bộ sưu tập sắp tới của công ty mình. Bây giờ phó giám đốc Từ với cô người mẫu ấy đang ở phòng tiếp khách chờ bạn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm mình biết rồi, mình sẽ tới luôn đây.
  • Phó giám đốc Từ mà Bảo Châu nói đến chính là một trong những cổ đông bất mãn về An Nhiên mấy ngày qua. Nói cách khác, phó giám đốc Từ chính là biểu tượng cho câu nói ”cậy nhiều tuổi lên mặt dạy đời”.
  • Khi An Nhiên vừa bước vào phòng chờ thì đã thấy phó giám đốc Từ ngồi cùng một người phụ nữ mặc chiếc váy body đỏ lụa ôm sát vòng eo quyến rũ, mái tóc cô ta đen dài buông thõng về sau lưng. Và tất nhiên, An Nhiên cũng rất nhanh nhận ra đó là Phan Thu Uyên, là người yêu cũ của chồng cô đây mà.
  • Tuy nhiên, cô vẫn giữ được dáng vẻ lạnh lùng hững hờ của một người phụ nữ khí chất. An Nhiên nhìn phó giám đốc Từ, nhìn Phan Thu Uyên, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Phó giám đốc Từ, chú tìm cháu?
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Đúng rồi An Nhiên. Giới thiệu với cháu, đây là cô Thu Uyên, là người chú chọn để làm người mẫu trong bộ sưu tập tới đây của công ty.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú Từ đã chọn cô Thu Uyên đây rồi thì còn cần gì trình bày với cháu đâu ạ.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - An Nhiên, sao cháu có thể nói như vậy được. Dù gì bây giờ cháu cũng đang quản lý công ty giúp bố cháu. Mặc dù chú là bậc tiền bối nhưng việc gì cũng phải ra việc đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, bởi cháu nghĩ chú đã có chuẩn bị tốt nhất rồi. Nếu như chú chọn cô Thu Uyên đây rồi thì cứ quyết vậy đi.
  • An Nhiên vừa nói xong thì phó giám đốc Từ có điện thoại. Ông liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, mà lúc này cả căn phòng chỉ còn có cô và Phan Thu Uyên.
  • Cô lịch sự nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô Uyên uống cafe đi.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Cảm ơn, tôi không thích uống cafe.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy cô thích uống gì? À hay là cô thích uống trà xanh?
  • Một câu nói rất bình thường thôi nhưng lại đầy ý vị sâu xa khiến Thu Uyên không khỏi tức tức trong lòng. Cô ta cũng không của vừa, cười khẩy đáp lại.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Trà xanh có nhiều loại lắm. Cũng giống như trong tình yêu, người đến sau mới là kẻ thứ ba. Bởi vậy, vợ cũng có thể là vị trà xanh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng mà theo tôi nghĩ vợ là người đường đường chính chính lấy một người chưa có vợ làm chồng. Chứ không hề đeo bám chồng người khác như trà xanh. Thế nên, người thứ ba không bao giờ là người vợ!
  • Nói xong An Nhiên nhẹ nhàng nhấp môi một ngụm cafe nhỏ. Mà ở đối diện sắc mặt Thu Uyên xanh xanh đỏ đỏ tái mép vì tức giận.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi biết rất rõ anh Đạt đang cùng cô chung sống nhưng anh ấy không hề yêu cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô có thể nói với tôi một câu gì mới mẻ hơn không? Đôi khi, một câu nói được nhai đi nhai lại sẽ rất nhàm đó.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Dạo gần đây, chúng tôi đã phát sinh quan hệ trở lại.
  • Thu Uyên nói tới đây, An Nhiên nghe mà sững người. Đúng lúc đó phó giám đốc Từ cũng đi vào nói.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - An Nhiên và cô Thu Uyên đây đã bàn qua về công việc chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú Từ, cháu nghĩ chú cứ bàn bạc với cô Uyên và cho cô biết mức cát-xê đi ạ. Việc này cháu tin tưởng ở chú. Bây giờ cháu cũng có việc bận rồi, cháu xin phép!
  • Nói xong An Nhiên đứng dậy bước đi. Vừa đi cô vừa suy nghĩ lời Thu Uyên nói. Cô không biết chồng mình là cô ta có tình tứ gì với nhau không nhưng thái độ chọc ngoáy cô ra mặt của Thu Uyên khiến cô khó chịu. Nói sao thì nói cô vẫn là vợ hợp pháp của Minh Đạt, cô không ghen với Thu Uyên thì thôi, vậy mà cô ta còn mặt dày muốn chọc cô điên lên.
  • Khi về đến phòng làm việc, cô lập tức gọi cho Bảo Châu đi ăn trưa cùng mình, ăn cho no để lấp đầy đi cục tức trong lòng.
  • Lúc ăn, dường như Bảo Châu nhận ra thái độ khác thường của An Nhiên, Bảo Châu thở dài hỏi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Sao thế bạn tôi? Có chuyện gì mà bạn hành miếng thịt bò ghê vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Người mẫu mà ông Từ mời đến là Phan Thu Uyên. Mà cậu biết không, Phan Thu Uyên lại là tình cũ của Minh Đạt.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Uầy, vợ gặp lại người yêu cũ của chồng, lại cùng làm việc với nhau. Căng đây… Căng đây!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chuyện đó chẳng có gì đáng nói nếu như cô ta không liên tục muốn chọc cho mình phát điên.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừ, vì cậu điên nên mình nghĩ cậu biết ghen rồi đấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ghen? Tại sao mình phải ghen?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Nếu cậu không ghen thì sao cậu phải bận tâm?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không phải là ghen, mà là có chút khó chịu.
  • An Nhiên nói xong Bảo Châu liền bật cười đáp.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Khó chịu là biểu hiện đầu tiên của ghen đó bạn tôi ơi.
  • An Nhiên im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì cứ cho là vậy đi. Thế nhưng giờ mình phải làm sao?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Cô ta là quá khứ, bạn là hiện tại đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ. Nhưng hiện tại tạm thời thôi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Hiện tại 1 ngày thì cũng là hiện tại. Hơn nữa mình được cưới hỏi đàng hoàng nên mình có quyền. Đứa nào léng phéng đuổi thẳng cổ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ê, sao vòng vo vậy? Mà nghe cứ sặc mùi súng đạn thế nhỉ?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tóm lại là, bạn là vợ nên bạn có quyền!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Kinh, dạo này kinh nghiệm phết nhỉ?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tất nhiên, độc thân tới giờ chẳng qua là để tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Gớm, chứ không phải không ai rước bả đi hả?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thôi thôi ăn đi. Món này ngon nè Nhiên.
  • An Nhiên tủm tỉm cười nhìn Bảo Châu, bất chợt cô lại nhớ đến Minh Đạt đang ốm ở nhà, trong lòng cũng thấy lo lo nhưng mà đợi đến khi về phòng làm việc cô mới bấm số gọi cho anh.
  • Ở đầu dây bên kia đổ chuông một hồi rất dài mới có người bắt máy. Giọng nói trầm ấm của Minh Đạt vang lên:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ơi, tôi nghe đây.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đã cơm nước gì chưa?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nay lại biết lo cho tôi đó à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đừng tưởng bở, tôi sợ anh không ăn ốm ra đó. Mấy nữa mẹ về thấy con trai gầy lại tưởng tôi hành anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thì em hành tôi thật mà. Hành suốt một đêm thôi cũng đủ khiến tôi hao tổn rất nhiều tinh lực.
  • Giọng nói trêu đùa của Minh Đạt vang lên khiến An Nhiên xấu hổ đỏ ửng mặt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… Đúng thật là mất hết liêm sỉ.
  • Minh Đạt cười, tiếng cười vang lên rõ mồn một trong điện thoại cô. Anh hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế em ăn chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi mới ăn xong.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Tôi cũng mới ăn rồi. Tôi đang ở công ty, chuẩn bị có cuộc họp trực tuyến với các chi nhánh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao anh mệt mà vẫn đi làm hả?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ăn xong bát cháo hành cộng thêm chút tâm tình của em nữa là cũng thấy ổn rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy anh làm đi. Tôi cúp máy đây.
  • Cúp máy xong, cô cứ tủm tỉm cười mãi, cười một lúc không chịu được lại gục xuống bàn cười thành những tiếng nhỏ. Ngày trước với An Nhiên, chuyện tình yêu căn bản không phải là thứ quan trọng trong cuộc đời. Nhưng từ hôm phát sinh quan hệ với Minh Đạt, nhân sinh quan của cô dường như cũng thay đổi. Cô phát hiện ra mình càng ngày càng có cảm xúc với những chuyện liên quan tới anh.
  • Tối đó cô vừa thiết kế xong một mẫu thì mẹ chồng cô gọi điện về. Không chần chừ cô bấm nghe máy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Dạ mẹ, con nghe đây mẹ”
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    “Mẹ vừa đi tập yoga về con ạ. Ở bên này mẹ có bà bạn, bà ấy kể con trai bà ấy lấy vợ 2 năm rồi chưa có con, cậu con trai bà ấy mẹ gặp rồi, to cao như thằng Đạt nhà mình ấy. Ấy thế nào mà nguyên nhân không có con là do cậu con trai yếu sinh lý… Liệu… Liệu thằng Đạt có yếu sinh lý không con?
  • An Nhiên nghe câu hỏi của mẹ chồng mà cô sock tận óc, cô chần chừ trả lời… Mẹ chồng cô thấy vậy liền nói tiếp.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ôi mẹ xin lỗi, mẹ vô ý quá. Tại mẹ lo nên mới gọi liền về cho con hỏi cho chắc. Có thế nào con cứ nói để bố mẹ chuẩn bị tâm lý nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ không… Chồng con… Chồng con khỏe lắm mẹ ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ôi may quá, vậy là tốt rồi. Con đừng cười mẹ nhé, tại mẹ cũng chỉ ám ảnh câu chuyện của bà bạn mẹ ấy mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng, con hiểu mẹ ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Được rồi, vậy ngủ sớm đi con nhé. Làm gì thì làm vẫn phải nhớ giữ gìn sức khỏe.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, con chào mẹ ạ.
  • Cô tắt máy, hai má đỏ ửng vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Đến khi quay người lại đã thấy Minh Đạt mặc một chiếc áo choàng tắm đứng dựa người vào tường, mắt anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Cô giật mình khi thấy anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… anh đứng đây khi nào vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đủ để nghe thấy em khen tôi khỏe! Mà em cũng kinh đấy, mới một đêm mà nhận xét chuẩn đét. Khá lắm!
  • An Nhiên hai má đỏ bừng nhìn Minh Đạt, giật mình tới sững người mất một lúc, mới ngập ngừng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đứng đó mà nói bậy bạ gì đấy? Anh đúng là điên rồi!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi nói bậy hay không lòng em tự biết. Với lại đã mất công khen tôi khỏe rồi… Hay là chi bằng… Mình thử lại lần nữa cho biết rõ hơn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng có mà nói linh tinh nữa. Tránh ra cho tôi đi.
  • An Nhiên tiến lên một bước thì Minh Đạt lại bước sang trái một bước rồi đứng trước mặt cô, chặn cô lại.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cảm thấy tôi đang giống nói linh tinh lắm sao?
  • Giọng nói trầm ấm đó vang lên, mái tóc đen khẽ che khuất ánh mắt tà mị của anh, nhưng không cách nào che kín vẻ mặt xấu xa kia, khóe môi anh lại lần nữa toát lên nụ cười xấu xa.
  • Trong khoảnh khắc chạm ánh mắt anh, thân thể An Nhiên khẽ run lên, lúc này cô thực sự cảm thấy nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần. Minh Đạt thực sự không hề nói bậy, càng không nói linh tinh, cũng không có ý định đùa cợt, thậm chí ngay cả thân hình rắn chắc của anh cũng thể hiện rõ tính dã thú cùng chiếm hữu mạnh mẽ. Tuy anh nở nụ cười nhẹ đủ để hấp dẫn tất thảy mọi người, nhưng mà, nụ cười lại vô cùng nguy hiểm. Và An Nhiên, không muốn mắc sai lầm lần thứ hai.
  • Hô hấp của An Nhiên lúc này như ngưng lại. Cô giật mình đẩy Minh Đạt ra và nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Anh đừng có mà điên nữa.
  • Minh Đạt kéo tay cô lại, xoay người cô đối diện với mình, hai tay anh nắm chặt vai cô, ánh mắt đen như bầu trời đêm nhưng giây phút đó như chứa đựng cả ngàn vì sao lấp lánh. Gương mặt cương nghị của anh hơi cúi xuống. Toàn thân anh toát lên vẻ nam tính vô cùng mạnh mẽ, hơi thở mang theo sự hấp dẫn khiến người ta khó có thể dời đi tầm mắt. Nhưng mà trong đôi mắt thâm sâu khó lường kia đang dấy lên dục vọng mãnh liệt.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của tôi và em. Đặc biệt là khi tôi thấy em cùng cái tên Gia Huy kia vui vẻ cười nói với nhau, tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu. Bất kể chúng ta đã có thỏa thuận gì, nhưng tôi… Thực sự muốn em…
  • An Nhiên thực không biết dùng ngôn ngữ nào để miêu tả cảm xúc trong lòng. Từng hơi thở của anh, đã sớm âm thầm tồn tại trong hô hấp của cô và không ngừng sinh sôi.
  • Loại cảm giác phức tạp thế này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
  • Minh Đạt không nghĩ ngợi, lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi, sau đó từ từ ngậm chặt lấy bờ môi, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong như muốn hút toàn bộ chất ngọt ngào từ trong cơ thể cô vậy.
14
Em ghen rồi...