Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Em chỉ coi nó là sự cố thôi sao?
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Nghĩ lại mọi chuyện, cô cũng không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại phát sinh quan hệ với anh một cách dễ dàng như thế. Thậm chí chuyện này đến ngay cả tưởng tượng cô còn không dám.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em tỉnh rồi à? Em có mệt không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À ừ… Tôi…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em sao vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chuyện tối Qua…. anh quên đi nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tại sao lại phải quên?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì đó là sự cố của chúng ta thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ai nói đó là sự cố? Chuyện này tôi và em đều tình nguyện.
  • An Nhiên thực sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống, vừa thẹn vừa giận bản thân, muốn đẩy anh ra xa thì lại bị anh ôm chặt hơn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nếu cảm thấy mệt thì hôm nay ở nhà nghỉ ngơi. Tôi tới bệnh viện thăm bố là được rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi không sao đâu. Anh buông tay tôi ra đi, từ nay về sau chúng ta vẫn cứ như trước nhé. Chúng ta không thể phạm sai lầm nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sai? Vợ chồng làm chuyện đó với nhau mà sai?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì anh biết rõ mối quan hệ vợ chồng của chúng ta rồi mà. Tất cả là giả!
  • Minh Đạt lắc đầu cười, anh buông tay ra khỏi người cô rồi ngồi thẳng dậy. Vừa mặc quần áo anh vừa nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi lại thấy em sợ em sẽ yêu tôi rồi sẽ không có cách nào cự tuyệt tôi nữa.
  • An Nhiên càng lúc càng xấu hổ. Từng lời từng chữ anh nói cũng không phải hoàn toàn là không đúng. Cô không biết phải làm sao, đành lấy tay bịt tai lại nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Về sau không cho phép anh chạm vào tôi nữa. Tôi cấm đấy!
  • Minh Đạt vẻ mặt tức cười, gương mặt đầy vẻ tà mị đáp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cũng được, nếu như em đủ can đảm vượt qua sự cám dỗ.
  • Tim An Nhiên đập loạn lên theo lời nói xấu xa của Hứa Minh Đạt, cô ngập ngừng liếc mắt nhìn anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn không ra ngoài cho tôi thay đồ. Tôi còn phải đi làm.
  • Minh Đạt lại chăm chú nhìn cô lần nữa. Vô thức cô lấy chăn che ngực lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn chưa đi?
  • Anh xoay người bước đi, nhưng trước khi đi anh còn nở một cười thật tươi. Cho đến khi cánh cửa phòng đóng sập lại, bóng dáng anh khuất dần thì tâm tư của cô mới được thả lỏng.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng đó trong lúc ăn sáng cô cũng ngại ngùng không nói lời nào cả. Thậm chí cô còn cố gắng tránh đi ánh mắt của anh, hơi thở của anh, vì cô sợ bản thân sẽ nhớ lại hết thảy sự việc phát sinh đêm qua.
  • Anh thấy dáng vẻ dửng dưng của cô, ngược lại không hề tức giận, chỉ là nhìn cô hồi lâu, khẽ nhếch môi cười, sau đó lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lát tôi tới bệnh viện thăm bố. Em đi cùng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không. Anh đi đi, trưa tôi tranh thủ tới sau.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tại sao phải là trưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi còn đi cùng anh Huy ký hợp đồng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thời trang và trang sức từ bao giờ có hợp đồng chung vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đó là việc của chúng tôi, anh quan tâm nhiều làm gì.
  • Minh Đạt nhìn cô, ngay lập tức anh buông dĩa xuống, gọi quản gia.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Quản giả Kim, chuẩn bị đồ cho tôi xong chưa?
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Dạ, xong rồi thiếu gia.
  • Anh đứng dậy đi trước, An Nhiên ngồi lại cũng cố ăn hết phần thức ăn còn lại rồi đem thân thể đau nhức tới công ty.
  • Vừa ngồi xuống bàn làm việc, cô liền dựa lưng vào ghế với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Bảo Châu đem tài liệu bước vào, thấy vậy mới lên tiếng hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Sao thế? Tôi thấy năng lượng tích cực của bạn đâu hết rồi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, hôm nay tự nhiên mệt thôi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thật là tự nhiên hay lại có nguyên nhân nào khác?
  • Bảo Châu trêu đùa, mà cô thì cũng không tránh khỏi được sự xấu hổ. Cô ấp úng nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chắc là do thời tiết ấy.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Đâu có, tôi thấy thời tiết mấy hôm nay dễ chịu mà.
  • Cuối cùng, cô cũng không giấu nổi được những suy nghĩ trong lòng nữa mà lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Phụ nữ thời điểm nhạy cảm nhất là ngày bao nhiêu của chu kỳ nhỉ?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Hở? Ý bạn là… Bạn và…?
  • An Nhiên vội vàng đứng dậy bịt miệng Bảo Châu lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Suỵt, bạn nói nhỏ thôi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tại thấy ngạc nhiên quá mà. Vậy là hai người đã….?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tính thả bầu sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, hâm đâu mà có con với anh ta. Chúng tôi chỉ là vợ chồng bất đắc dĩ thôi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thế bạn hỏi thời điểm nhạy cảm làm gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì bạn biết thì cứ nói đi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tôi nhớ không nhầm thì là ngày thứ 16 sau khi hết kinh. Đó là ngày dễ rụng trứng.
  • An Nhiên nghe xong khẽ tính nhẩm trong miệng rồi tròn xoe mắt kinh ngạc. Nếu đúng như lời Bảo Châu nói thì ngày hôm qua đúng là thời điểm nhạy cảm nhất của cô.
  • Không! Cô thực sự không dám nghĩ tới nữa…
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, bạn có sao không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, thôi bạn ra ngoài làm việc đi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối hôm đó khi vừa từ bệnh viện trở về, An Nhiên mệt mỏi ngồi xuống ghế. Nhìn vỉ thuốc trong lòng bàn tay, trong lòng cô nổi lên chút phiền muộn. Cô dừng lại suy nghĩ một hồi, sau cùng lại quyết định cất thuốc vào túi xách. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì tiếng điện thoại vang lên, An Nhiên đặt vỉ thuốc xuống bàn, bước về phía ngoài ban công nghe điện thoại.
  • Đúng lúc đó Minh Đạt cũng từ công ty trở về, nhìn thấy vỉ thuốc trên bàn, hàng lông mày anh nhíu lại, ánh mắt đen thẫm lập tức nổi lên tia lạnh lùng khi biết đây là THUỐC TRÁNH THAI!
14
Em chỉ coi nó là sự cố thôi sao?