Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Minh Đạt nói tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi biết rõ nói ra những lời này sẽ khiến em hoảng loạn, nhưng xin lỗi, tôi không thể khống chế trái tim mình. Trước đây, chúng ta vì hai gia đình mới lấy nhau. Nhưng, tâm tình của em lại dễ dàng tác động tới tâm trạng của tôi mọi lúc mọi nơi. Khi tôi nhìn thấy em vui vẻ bên người đàn ông khác, lửa ghen trong lòng thiêu đốt tôi khó chịu điên cuồng. An Nhiên , em nghĩ tôi kết hôn với em đơn giản là vì gia đình, nhưng thực tế lần đầu tiên gặp em, em đã mang cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi bao năm nay chưa có người con gái nào mang lại cho tôi cảm giác đó.
  • An Nhiên khẽ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Minh Đạt thấy vậy, đau lòng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    -An Nhiên, tôi cũng rất muốn biết, tâm tư của em có phải cũng giống tôi không? Em nói cho tôi biết đi...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… Đừng nói nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đỗ Gia Huy nói hắn ta yêu em. Vậy còn em? Có yêu hắn ta không?
  • Bầu không khí vốn nhẹ nhàng lập tức trở nên ngột ngạt, cảm giác áp bách không ngừng lan rộng trong màn đêm. Nhất là sắc mặt Minh Đạt, cơ hồ muốn đông cứng lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đã nói chuyện với anh Huy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Phải.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lúc nào chứ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Việc đó không quan trọng bằng việc em trả lời câu hỏi của tôi lúc này.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Minh Đạt, có lẽ anh nhầm giữa cảm giác thích một người và thích chiếm hữu một người rồi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ý em là tôi chỉ muốn chiếm hữu em?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Phải.
  • An Nhiên thẳng thắn trả lời. Minh Đạt cũng không thể phủ nhận trong lòng anh từng nghĩ rằng anh là người đầu tiên của cô, cho nên anh muốn làm người đàn ông cuối cùng, theo như sự bá đạo trước giờ của anh, thì anh sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào được dính dáng tới cô. Nghĩ tới đây, khoé môi Minh Đạt càng thêm lạnh cứng lại, giống như sương giá mùa đông.
  • An Nhiên thấy vậy nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao? Có phải tôi đã nói trúng lòng anh rồi đúng không?
  • Minh Đạt không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đỗ Gia Huy muốn theo đuổi em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm.
  • An Nhiên vốn không hề ngạc nhiên cho lắm, vì tình cảm bao năm của Đỗ Gia Huy dành cho cô, cô biết rất rõ. Bởi vậy so với vẻ mặt đang hỗn loạn của anh thì cô lại bình tĩnh vô cùng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm là sao? Em đồng ý cho hắn ta theo đuổi mình?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Minh Đạt, mong anh hiểu cho rõ, Gia Huy theo đuổi tôi hay không là quyền của anh ấy, tôi không quản được. Hơn nữa, tôi và anh cũng sẽ sớm kết thúc mối quan hệ này trong vòng hai năm tới, anh làm ơn nhớ lại những thỏa thuận của mình trước đó đi.
  • Nói đến đây, Minh Đạt không nhịn được mà nắm chặt lấy hai bả vai cô, cất tiếng nói đầy bá đạo.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em thích hắn?
  • Bả vai của An Nhiên nhất thời bị Minh Đạt siết chặt tới đau nhức, trong lúc nhất thời cô không có cách nào thoát ra khỏi, cô tức tối nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh mau buông tôi ra đi. Chuyện tôi yêu ai, thích ai hay là Gia Huy yêu tôi, không yêu tôi thì rốt cuộc có liên quan gì tới anh không? Đó là quyền riêng tư của hai chúng tôi, anh đừng có mà độc tài.
  • Minh Đạt nghe xong mà cảm thấy như bị giáng một đòn mạnh vào người, tim cảm giác xé nát trong khoảnh khắc,ngay cả ánh mắt của anh cũng tràn đầy đau xót. An Nhiên thấy vậy, khoé môi mấp máy mãi mới nói lên lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng như vậy nữa được không? Hãy cứ là anh của trước kia, chúng ta không nên như bây giờ.
  • Minh Đạt khẽ buông tay ra khỏi người cô, rất nhanh sắc mặt lại lạnh cứng như đá, anh nhàn nhạt lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được rồi, em nằm xuống nghỉ đi.
  • Nói xong Minh Đạt liền quay người rời bước khỏi căn phòng. Nhìn theo bóng dáng anh, An Nhiên khẽ thở dài, trong lòng mơ hồ như có hàng ngàn con kiến cắn. Nghĩ một đằng nhưng những lời cô nói ra lại hoàn toàn khác.
  • Thứ nhất bởi vì lần đầu tiên có cảm giác với một người đàn ông, An Nhiên chưa đủ tự tin để khẳng định mình có thật lòng thích anh hay chỉ là sự rung động nhất thời. Thứ hai là vì cô sợ, sợ ranh giới mong manh giữa thích và chiếm hữu, cô sợ tình cảm anh dành cho cô cũng chỉ là nhất thời. Hơn nữa, tình huống hôm nay xảy ra quả thật quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến cô không hề có sự chuẩn bị về tâm lý và thích ứng kịp.
  • Đêm đó An Nhiên cũng nằm suy nghĩ rất nhiều, ước chừng phải già nửa đêm cô không tài nào ngủ nổi. Đến sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì mọi chuyện đã là của ngày hôm sau, và mọi thứ dường như cũng đã khác. Minh Đạt cơ bản từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện thì không hề quay trở lại gian phòng nữa.
  • An Nhiên mệt mỏi ngồi dậy, đem thân thể mệt mỏi rệu rạo bước xuống giường. Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì cô mới để ý khung cảnh nơi đây một chút. Lúc này cô mới nhìn xuống dưới đất, dọc hành lang gỗ có trải đầy rẫy những cánh hoa Hồng. Men theo những cánh hoa, cô bước tới một khoảng trống. Cô thấy xung quanh khoảng trống được treo rất nhiều đèn, ở giữa khoảng trống còn có một chiếc bàn, trên bàn có rượu vang, hoa, hai ly rượu và dấu vết của những ánh nến đã được đốt cháy hết. Nhìn thấy những thứ trước mắt, mơ hồ trong tim cô lại nhói lên hình ảnh của anh.
  • Khi An Nhiên định tiến lại gần chiếc bàn thì bất ngờ có một chiếc xe màu đen tiến thẳng từ bên ngoài, người đàn ông trong xe bước xuống, kính cẩn nói:
  • Trợ lý
    Trợ lý
    - Thiếu phu nhân. Tôi theo lệnh ông chủ tới đón cô về khách sạn.
  • An Nhiên khẽ gật đầu thở dài nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy ông chủ của anh đâu?
  • Trợ lý
    Trợ lý
    - Ông chủ đang trên đường ra sân bay để về Hà Nội họp quý tư ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi biết rồi, về thôi.
  • Trước khi bước vào trong xe,An Nhiên còn ngoái lại nhìn khung cảnh nơi đây một lượt, trong lòng cô trào dâng cảm giác tiếc nuối một thứ gì đó.
  • Bây giờ trời cũng sáng, khung cảnh đường xá nơi đây cũng hiện rõ mồn một trong mắt cô. Cô cũng thầm hiểu sự việc xảy ra tối qua hết thảy là do anh sắp xếp, chứ hoàn toàn không có nhầm đường nào cả.
  • Lúc về khách sạn, cô thấy Gia Huy đã chờ sẵn mình dưới sảnh. Vừa thấy cô, anh liền hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên, em đi đâu mà anh liên lạc không được. Anh còn đang định dời chuyến bay.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, em đi có việc. Anh chờ em một lát nhé. Em lên thay đồ.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Khoan đã. Đêm qua em mất ngủ sao mà sắc mặt không tốt, mắt thì thâm quầng vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ… Một chút.
  • Nói rồi cô chạy vội lên phòng thay đồ với gập quần áo vào trong chiếc vali. Căn phòng này, vẫn còn thoang thoảng hương thơm của Minh Đạt!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sau khi đáp chuyến bay xuống sân bay Nội Bài cũng là 11 giờ trưa. Điện thoại An Nhiên lúc này liên tục hiện lên thông báo, mà có một thông báo quan trọng nhất và cũng khiến cô nhức nhối nhất chính là tin tức “Lộ loạt ảnh tình tứ của Minh Đạt và Thu Uyên” trên trang báo mới.
  • Nhất thời, An Nhiên đứng ngây người như một pho tượng sống, trong đầu ong ong lên giọng nói” Tôi thích em, thực sự thích em”….
  • Nghĩ tới đây, cô cảm giác như có chiếc búa lớn đang ráng mạnh xuống da đầu mình vậy. Trong lòng cô có chút hoảng hốt, thậm chí còn có một loại cảm xúc chiếm hữu, như thể muốn công bố cho cả nước biết cô thực ra mới là vợ anh.
  • Cô không biết mình đứng yên bất động bao lâu, chỉ là khi Gia Huy lên tiếng thì cô mới giật mình bừng tỉnh.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Em sao vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em…không sao.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy chúng ta về thôi.
  • Cô gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, đem vẻ mặt trầm tư bước vào trong chiếc xe đậu sẵn ngoài cửa.
  • Trên đường trở về nhà, cô cũng không nói gì nhiều, mặc cho Gia Huy có liên tục hỏi thì cô cũng chẳng mấy quan tâm. Tâm trí của cô lúc này chỉ nghĩ đến những hình ảnh của anh và Thu Uyên.
  • Gia Huy lên tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em muốn về nhà hay về công ty.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cho em đến công ty.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng…
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cứ cho em đến công ty.
  • Gia Huy khẽ gật đầu, lúc chiếc xe dừng lại trước cổng công ty, Gia Huy lấy can đảm mãi mới dám hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Em đang buồn lòng về bài báo kia sao?
  • Cô không muốn lột trần vết thương lòng mình trước mặt người khác, cho dù đó là Gia Huy đi nữa. Từ đầu tới cuối, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra như không có gì, thần sắc giữ nguyên một vẻ cứng cỏi của một người phụ nữ mạnh mẽ, cô bình thản đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không có gì đâu anh. Em thấy bình thường mà, anh đừng lo nhé.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm, vậy em vào trong đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bye anh nhé. Cảm ơn anh nhiều.
  • Gia Huy khẽ mỉm cười gật đầu. Cô xoay người bước thẳng vào trong công ty. Khi tay cô chưa kịp chạm tới nắm cửa thì từ đằng sau vang lên giọng nói:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Chào cô, An Nhiên!
  • Nghe giọng nói này, cô quay đầu lại liền thấy Thu Uyên đang rảo bước đi tới.
  • Đang trong mớ cảm xúc hỗn loạn, gặp Thu Uyên ở nơi này khiến trong lòng cô như muốn phát điên lên.
  • Thu Uyên nở sẵn nụ cười trên môi, nhẹ nhàng hỏi:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi nghe nói cô đi Sài Gòn. Cô mới về à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm. Tôi mới về.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Hôm nay tôi đến chụp ảnh cho công ty
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy cô đã xong việc chưa?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Xong rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy tôi xin phép đi làm việc của mình.
  • Nói rồi cô xoay người mở cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra thì đã nghe giọng Thu Uyên vọng tới một lần nữa.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Chắc hẳn cô đã xem những tin tức trên mạng của tôi và anh Đạt rồi chứ?
  • Nghe Thu Uyên nói, bàn chân cô có khựng lại. Cô nghiêng đầu hỏi Thu Uyên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi xem hay không xem có quan trọng không?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi chỉ muốn khẳng định với cô những hình ảnh đó là sự thật, không phải cắt ghép.
  • Tình cảnh này hình như cô đã xem nhiều trên phim lắm rồi, nhưng không ngờ nó lại diễn ra với mình nhanh thế. Thu Uyên hôm nay lại tự tin đứng trước mặt cô như thể công bố mối quan hệ của hai người, cô ngẫm nghĩ vài giây rồi bình thản đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy cô định ăn mày quá khứ tới bao giờ nữa?
  • Hai hàng lông mày của Thu Uyên khẽ nhíu lại, cô ta nheo mắt nhìn cô.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Ý cô là tôi cố tình tung mấy ảnh quá khứ của bọn tôi á? Vậy thì cô nhầm rồi cô, đó là thực tại của chúng tôi.
  • Thu Uyên nói xong câu này, lòng cô tiếp tục đau nhói như từng trận kim đâm. Tuy nhiên, cô vẫn cười cười đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô Uyên nói vậy tức là cô đang công khai ngoại tình với chồng tôi? Và cô thừa nhận mình là kẻ thứ ba?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đến lúc này rồi, cô cũng không cần diễn mối quan hệ của hai người trước mặt tôi nữa đâu. Anh Đạt đã nói cho tôi biết sự thật rồi, hai người chỉ là vợ chồng hờ. Mà cứ cho là chúng tôi ngoại tình đi, vậy thì cô nghĩ xem cô cũng nên có trách nhiệm hay sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ không oán trách chồng mình hay người thứ ba, ngược lại tôi sẽ kiểm điểm lại bản thân mình không hề có sức hút.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nói như cô Uyên đây thì chẳng phải giống như bọn ăn trộm lúc nào cũng phủ nhận mình là một kẻ vô đạo đức. Và đổ tội cho việc chủ nhà không cẩn thận?
  • Trong lúc nói chuyện, Thu Uyên đặc biệt chú ý quan sát từng biểu cảm trên mặt cô, tuy nhiên từ đầu đến cuối dù cô ta có chọc tức cô bao nhiêu thì cô cũng không biểu lộ ra bất kỳ thái độ gì, dù chỉ là một chút đau lòng của kẻ thất bại cũng không có. Nghe cô nói xong, cô ta có chút mất tự nhiên đáp.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Xem ra miệng lưỡi của một thiên kim đại tiểu thư xảo hoạt hơn tôi nghĩ. Nhưng có thế nào, trong lòng cô ắt hiểu. Tôi xin phép!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không tiễn!
  • Thu Uyên bước đi, cô cũng bước vào phòng đóng sập cửa lại. Có câu này Thu Uyên nói rất đúng, dù cô có cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ tới đâu thì cũng thể phủ nhận lòng cô khi đối diện với từng câu từng chữ của Thu Uyên nói ra đều cảm thấy đau đớn và nhức nhối. Nghĩ tới đây, thân thể cô chợt run lên như có một dòng điện chạy qua.
  • Chẳng lẽ…. Cô thực sự đã thích… Không đúng, không phải thích mà là yêu người đàn ông đó thật sao?
  • Ngày hôm đó, cô làm việc tới tối muộn cũng chưa về nhà. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, cô đang chờ một tin nhắn hay một cuộc gọi của ai đó sao?
  • Bảo Châu từ ngoài cửa bước vào, thấy cô vẫn hăng say làm việc, Bảo Châu khẽ thở dài hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Bạn định làm việc tới sáng mai sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bảo Châu… Bạn chưa về à?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Định đợi cậu về rồi hai đứa đi ăn món gì đó ngon ngon.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, sao không bảo mình sớm. Mà có hai ngày mình vắng mặt ở công ty thôi mà thấy lắm việc quá.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Dạo này trộm vía công ty mình ký được nhiều hợp đồng từ lớn. Mặc dù bây giờ có không ít công ty may mặc xuất hiện.
  • An Nhiên gật đầu thở dài rồi đứng dậy vươn vai một cái.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Về thôi.
  • Cô cùng Bảo Châu vui vẻ tới quán bún bò Huế mà hai người rất thích ăn, quán này cũng có một lần cô và anh ăn rồi, đúng là hương vị này chẳng quán nào đặc biệt bằng.
  • Vừa thấy cô, cô chủ quán đã hỏi:
  • Chủ Quán
    Chủ Quán
    - Ơ sao nay cháu với chồng không đi cùng nhau mà phải người đi trước, người đi sau thế?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô nói vậy là sao ạ?
  • Cô nhíu mày hỏi.
  • Chủ Quán
    Chủ Quán
    - Thì chồng cháu nè, các cậu đẹp trai hôm trước đấy, vừa mới ngồi chính cái chỗ mà cháu đang ngồi. Chắc đi được 5 phút thì cháu tới.
  • Vô thức cô liếc mắt nhìn ra ngoài đường, đáng tiếc trước mặt cô chỉ là một màu đen lạnh lẽo.
  • Bảo Châu nhìn cô, được một lúc cô cảm thấy không an tâm khi cô rất khác với ngày thường. Bảo Châu khe khẽ hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, có chuyện gì thì cứ tâm sự cùng mình nè. Đừng giấu trong lòng rồi chịu ấm ức một mình.
  • Nghe Bảo Châu nói tới đây, cô như muốn vỡ oà cảm xúc. Đúng vậy, cô đang cố gắng kìm nén. Cô cứ tưởng, trên đời này dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cô cũng thong dong đối mặt với mọi chuyện. Nhưng hôm nay rốt cuộc cô không thể đè nén tình cảm thêm nữa. Sự xuất hiện của Thu Uyên như cái ngòi nổ, khiến cho bức tường kiên cố của cô phải lung lay. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run lên, giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bảo Châu, cậu đã bao giờ thích một người chưa?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tất nhiên là có rồi. Mình thích người ta nhưng người ta không thích mình, cảm giác khi đó đau muốn tâm tê phế liệt. Và rồi từ đó, mình không đủ can đảm để yêu ai, căn bản là chưa quên được người đó.
  • Nói xong, Bảo Châu tuyệt vọng thở dài một hơi, nhìn cô, cô hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Có phải cậu cũng thực sự thích anh ấy rồi, phải không?
  • Lúc này đây, cô cũng không hề né tránh, cô vộ lực gật đầu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngày bắt đầu cuộc hôn nhân này, mình vốn nghĩ mình sẽ khống chế được tình cảm của bản thân, nhưng từ lúc đọc bài báo đó, xem những hình ảnh đó, mình không thể chuyên tâm làm bất cứ việc gì. Trái tim mình khó chịu và nhức nhối lắm. Thậm chí mình liên tục nhìn màn hình điện thoại, mình chờ đợi tin nhắn, cuộc gọi của người ta. Thật nực cười….
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Khi trái tim đã rung động thì làm sao trốn tránh được những cảm xúc đó đây. Huống hồ chồng của cậu, anh ta quá hoàn hảo khiến cho rất nhiều người phụ nữ khao khát có được. Nhưng cô à, hay là cậu cứ nên thẳng thắn nói chuyện với anh ta, để xem những bức ảnh đó là thế nào. Dù gì cậu bây giờ cũng là vợ hợp pháp, cậu có quyền làm mấy điều đó.
14
Em đau rồi đấy