Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • An Nhiên còn chưa nói dứt câu thì bà đã quay mặt bước đi. Cô quay sang lườm nguýt anh một cái, anh nói nhỏ vào tai cô một câu rồi cũng thong dong xỏ tay vào túi quần bước đi một cách rất kiêu ngạo như một bậc vương giả.
  • Trở lại bàn ăn, nhìn ánh mắt và nụ cười tủm tỉm của mẹ Hứa Minh Đạt mà khiến cô ngượng chín cả mặt. Lúc cô về nhà trong trạng thái hồn như bay tận đẩu tận đâu rồi đó. Nhìn sơ qua tình hình thì hôn lễ này đã chắc như đinh đóng cột. Cô thở dài lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bố mẹ, bố mẹ có thể để con quyết định hôn nhân của mình được không?"
  • Bố cô nhíu mày nhìn cô, biết ông nóng tính nên bà lên tiếng trước.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "An Nhiên. Mọi chuyện bố mẹ có thể cho con quyết định nhưng việc hôn nhân đại sự thì con phải nghe theo lời bố mẹ."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Con chẳng hiểu sao thời đại giờ mà bố mẹ vẫn áp đặt chuyện kết hôn của con thế ạ?"
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Con không hiểu được đâu. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Cậu ấy là người tốt, là người xứng đáng với con. Chuyện này bố mẹ đã quyết rồi, và sẽ không bao giờ thay đổi dù cho con có muốn hay không. Mấy năm qua con tự do đủ rồi."
  • An Nhiên thực sự cũng chẳng biết anh ta tốt ở điểm nào mà bố mẹ cô lúc nào cũng khăng khăng nói anh ta tốt với xứng đáng nhất với cô nữa. Cô dứt khoát nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dù sao con vẫn còn trẻ, đâu nhất thiết bố mẹ phải gả con đi sớm vậy đâu ạ?"
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Con gái lớn rồi, sớm muộn ai cũng phải lấy chồng. Hơn nữa hai gia đình trước giờ rất tốt, mối lương duyên này như thể ông trời đã định sẵn. Với lại chuyện hôn nhân của con, bố mẹ không thể nào qua loa được, bố mẹ cũng đã cân nhắc rất kỹ mới dám quyết định."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Con vẫn còn trẻ mà mẹ, con cũng còn bao nhiêu ước mơ và hoài bão của con."
  • Bố cô liền ngắt lời:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Cậu ấy cũng không còn trẻ, gia đình bên đó không thể đợi con được."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bố, còn rất nhiều người đàn ông khác mà."
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Con? Định khiến bố mẹ tức chết đó à?"
  • Nói rồi ông ôm ngực mình, An Nhiên biết bệnh tình của bố nên cũng không nói gì thêm nữa, xin phép đi lên phòng. Bước từng bước chân lên bậc thềm cầu thang, mỗi bước chân thật nặng nề biết mấy.
  • Có lẽ cả đời cô không thể ngờ rằng hôn nhân của mình sẽ bị sắp đặt, lấy một người cô không yêu, cảm giác nặng nề đè lên trái tim nhỏ bé của cô tựa như một tảng băng lớn. Trong thâm tâm cô cũng thầm hiểu rằng khó lòng tránh khỏi được cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nhưng mà, cô thực sự vẫn không cam tâm.....
  • Đến tối ngày hôm sau, lúc cả nhà chuẩn bị ăn tối thì An Nhiên mới nhớ đến lời nói của Hứa Minh Đạt ngày hôm qua, lập tức cô chạy lên phòng thay một bộ đồ chỉnh tề rồi tự mình lái xe rời khỏi nhà.
  • Mẹ An Nhiên từ phòng đi xuống đã không thấy cô đâu, liền hỏi bác giúp việc.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    "Chị Tư, An Nhiên đâu rồi chị?"
  • Dì Tư
    Dì Tư
    "Dạ không biết cô chủ vừa cầm túi xách, lái xe ra ngoài rồi ạ."
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    "Cái con bé này, đến giờ ăn cơm rồi còn đi đâu nữa. Thiệt tình...."
  • Bà thở dài.
  • *******
  • Chiếc xe của An Nhiên dừng lại trước một nhà hàng cao cấp. Khi vừa bước chân vào nhà hàng cô đã thấy Hứa Minh Đạt mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi sát bên ô cửa sổ, nhàn nhã uống rượu vang trắng.
  • Trên bàn đầy đồ ăn ngon được trang trí rất đẹp mắt. Nhà hàng giờ này lẽ ra phải đông khách nhưng lại không thấy bóng dáng ai, cô đoán không nhầm thì anh đã phải bao toàn bộ nhà hàng này rồi.
  • An Nhiên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước tới chỗ Hứa Minh Đạt, một hương thơm đặc biệt thoang thoảng toả ra khiến cô cảm thấy muôn phần dễ chịu.
  • Có một sự thật cô không muốn phủ nhận, cô là một người rất thích nước hoa, thậm chí tủ đồ của cô có biết bao nhiêu loại nước hoa nổi tiếng thế giới nhưng mà đều thua hương nước hoa Hứa Minh Đạt đang dùng trên người. Cô nhẹ nhàng hỏi anh:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi ngồi được chứ?"
  • Minh Đạt ngước mắt nhìn cô, khẽ đặt ly rượu vang xuống bàn, nhẹ nhàng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Mời cô ngồi tự nhiên. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, không cần khách khí."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh nghĩ tôi sẽ xem anh là chồng mình?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ồ, tôi cũng đâu cần cô xem tôi là chồng cô? Tôi chỉ sợ cô ở bên tôi rồi sẽ chẳng có tâm trí để ý tới ai."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đừng có mà tự huyênh hoang."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Không, tôi chỉ đang nói đúng sự thật mà thôi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Hôm nay anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tính tình cô nóng vội nhỉ? Thử uống ly rượu vang này xem."
  • Nói rồi anh đặt ly rượu vang ra trước mặt cô, cô liếc mắt nhìn với thái độ chần chừ, anh nhếch môi cười nhẹ nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô yên tâm, không có độc đâu."
14
Cuộc hẹn bất ngờ