Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Bên kia Phạm Tuấn Thành thẫn thờ, ngờ vực, tay chân rã rời nhưng vẫn cố níu tay Huỳnh Bảo Linh nói:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    "Anh không tin, có phải em bị mẹ nuôi thúc ép không?”
  • Huỳnh Bảo Linh lạnh lùng quay lại, cười đểu hai tiếng nói:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không một ai có thể bắt ép được nếu em không muốn. Được anh không tin chứ gì.”
  • Huỳnh Bảo Linh cởi ngay chiếc áo khoác, lộ rõ thân hình bốc lửa, đôi vai trần gầy gò trắng nõn, cặp chân thon dài không tỳ vết, tay vứt chiếc áo xuống ghế, mặt lạnh lùng, chân uyển chuyển bước về phía trước. Một bậc, hai bậc, ba bậc. Cô lên đứng trên bục cao nhất bắt đầu đu đưa theo điệu nhạc. Tay lắc, mông lắc, người uốn éo. Cánh đàn ông bắt đầu bao quanh cô, hò la, reo hét. Nhạc cũng ngày càng sôi động hẳn.
  • Phạm Tuấn Thànhtrố mắt nhìn nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cảnh diễn của cô nên vội vàng bỏ đi ra ngoài. Khuôn mặt đầy tức giận, chân bước đi thất thần cảm giác tất cả chỉ là giấc mơ nhưng tỉnh lại mọi thứ đều đã xảy ra.
  • Cô gái trẻ gục xuống, tay chân rã rời, mặt trắng bệch, dòng nước mắt như mưa. Mắt nhìn về bóng lưng đang dần khuất bóng ở cửa mà lòng đau như cắt.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    "Xin lỗi, Phạm Tuấn Thành em không còn cách nào khác, chỉ có như này mới khiến anh hoàn toàn từ bỏ. Em buộc phải chọn cách cưới người khác mới có tiền trả nợ và có thể báo hiếu được cho bố mẹ. Em thực sự rất yêu anh, rất muốn làm vợ anh nhưng em không thể ích kỉ đứng nhìn cả gia đình em bị đuổi ra khỏi nhà được. Xin anh tha lỗi cho em.”
  • Một lúc sau Huỳnh Bảo Linh như một kẻ mất hồn, không lý trí vội vàng chạy đuổi theo sau chàng trai nhưng không kịp nữa rồi, anh ấy thật sự đã tức giận mà lái xe đi xa. Một lần nữa cô oà lên, tim thắt lại, thẫn thờ bước đi.
  • Ngoài trời đang mưa rất lớn, cơn mưa như hoà vào cùng nỗi lòng cô. Cô bước đi như người không hồn, nước mắt hòa vào mưa, miệng mỉm cười, cười chính bản thân mình. Cô cũng không biết mình đang làm cái quái quỷ gì nữa, chỉ biết có như vậy Phạm Tuấn Thành mới chịu từ bỏ hoàn toàn thôi! Thà một lần đau đớn còn hơn cả đời bi thương. Bởi cô đã không còn đường lui cho bản thân nữa rồi.
  • Phạm Tuấn Thành sau đó quay trở lại tìm cô đầy lo lắng gọi to:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    “Bảo Linh, Bảo Linh em ở đâu.”
  • Huỳnh Bảo Linh ngồi nấp sau chiếc xe ô tô, khóc nức nở, cả người cô ướt nhoẹt, tay vẫn ôm chiếc túi và áo khoác vào lòng, người run lên bần bật. Đêm tối mịt, mưa xối xả, cô vẫn ngồi một mình ở đó rất lâu mới rời đi.
  • Đêm mưa tĩnh lặng, một mình lang lang, chân bước nặng nề, con đường vắng tanh, đèn đường kia cũng vì mưa mà ánh sáng nhòe đi cũng như đôi mắt cô vì khóc mà nhạt nhoà. Cơn mưa rào như hòa thêm vào tâm trạng Bảo Linh lúc này. Cô chỉ ước:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cơn mưa này sẽ đem tất cả đi, cô không phải kết hôn với một tên chưa từng gặp mặt, không phải chia tay mối tình hai năm qua. Ước gì cô vẫn là cô sống đúng với chính mình.”
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng nay, sau cơn mưa tầm tã của đêm qua, mọi thứ đều trở nên thay đổi sau chuỗi ngày dài nắng cháy. Cây cối xanh tươi, không khí mát mẻ, những con đường cũng trở nên sáng hơn. Còn Huỳnh Bảo Linh hôm qua dầm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc thức dậy yếu ớt, liên tục hắt xì, bước đi loạng choạng, nhưng vẫn gắng gượng đi làm.
  • Một đồng nghiệp trông thấy vậy liền hỏi:
  • “Bảo Linh cô làm sao thế?”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Tôi không sao, chắc tối qua ướt mưa nên bị cảm nhẹ thôi.”
  • “Tôi thấy cô có vẻ không ổn, hay là xin nghỉ một hôm đi.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không cần đâu, tôi vẫn cố gắng được.”
  • Đỗ Gia Huy và Trần Tuấn Phong đã đứng chờ từ sớm chứng kiến hết toàn bộ. Trần Tuấn Phong trợn tròn xoe mắt nói:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Ôi trời, cô gái này chắc cần tiền hơn cần mạng. Đến đi còn không vững thế kia mà vẫn phải làm cho bằng được. Đúng là không còn cách cứu chữa.”
  • Đỗ Gia Huy vẻ mặt đầy coi thường lạnh lùng đáp:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Tôi nói rồi. Tất cả phụ nữ đều hám tiền như nhau.”
  • Trần Tuấn Phong vốn thấy nữ sắc là khác hẳn, liên tục lắc đầu:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Không, không phải đâu, chắc người ta đang cần tiền để làm việc gì đó thôi! Đúng là tội nghiệp. Cậu mở lòng chút đi, đừng lúc nào cũng nghĩ xấu cho người ta thế.”
  • Đỗ Gia Huy nhếch môi nhẹ trên gương mặt băng giá, đầy rẫy sự coi thường:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Chuyện tối qua và cả lúc nãy chưa đủ rõ hay sao?”
  • Trần Tuấn Phong chỉ có thể lắc đầu, bỏ mặc:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Tôi không nói nổi cậu.”
  • Bỗng cô nhân viên nữ kia kéo tay Huỳnh Bảo Linh lại gần, lên tiếng:
  • “Bảo Linh hai người này chờ cậu từ sáng sớm rồi đó.”
  • Huỳnh Bảo Linh sững sờ ngạc nhiên hỏi ngược lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Chờ tôi, để làm gì?”
  • Cô nhân viên đó vừa ngắm nhìn hai chàng trai tuy đôi chút lạnh lùng nhưng trông vẫn bảnh trai:
  • “Cậu không quen sao?”
  • Cô lắc đầu nhẹ, vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không.”
  • Trần Tuấn Phong tính tình lúc nào cũng hấp tấp nóng vội chạy lại hỏi:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Cô là Huỳnh Bảo Linh.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Phải, hai người là ai? Sao lại gặp tôi?”
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Tôi là Trần Tuấn Phong, anh ấy là Đỗ Gia Huy.”
  • Trần Tuấn Phong chỉ tay về phía Gia Việt trả lời.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Rốt cuộc hai người gặp tôi để làm gì?”
  • Đỗ Gia Huy lạnh lùng tiến đến gần nói một câu lạnh ngắt như thể tạt thêm một gáo nước lạnh vào thân thể yếu ớt của Huỳnh Bảo Linh.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Chồng sắp cưới mà cô cũng không nhớ tên hả? Cô diễn kịch cũng khá quá rồi đó. Tôi nghĩ cô nên chuyển sang nghề diễn viên đi, diễn viên nghiệp dư thuộc vào top dở.”
  • Huỳnh Bảo Linh trả lời hời hợt:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Anh đến đây có việc gì?”
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Đến quán cà phê bên cạnh.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Được.”
  • Tại quán cà phê, khung cảnh ở đây trông khá đẹp, khách cũng đông. Ba người cùng đi vào nhưng chỉ một người nói một người nghe còn hai người kia chả mảy may để ý gì.
  • Đỗ Gia Huy lạnh như nước hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Điều kiện gì?”
  • Nhếch môi nhẹ, hai mắt chăm chăm nhìn, mặt đầy vẻ khinh thường hỏi tiếp:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Cô cần bao nhiêu tiền cho cuộc hôn nhân này?”
  • Huỳnh Bảo Linh sững sờ, mắt tròn xoe, miệng há hốc:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Ý anh là sao?”
  • Anh liếc nhìn đồng hồ, đưa bản hợp đồng đã soạn sẵn:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Đây là hợp đồng tôi cho cô năm phút đọc và suy nghĩ có kí hay không?”
  • Huỳnh Bảo Linh ngỡ ngàng cầm lấy hợp đồng. Cô lật từng điều khoản hợp đồng, liếc đến trang cuối cùng:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Hai bên sẽ tự động chấm dứt cuộc hôn nhân sau hai năm, bên A sẽ bồi thường cho bên B hai tỉ sau khi kết thúc hợp đồng. Nếu bên B kết thúc hợp đồng sớm khi chưa hết thời hạn, chưa được bên A đồng ý sẽ phải bồi thường gấp đôi.”
  • Huỳnh Bảo Linh đặt cuốn hợp đồng xuống bàn, nhìn anh dõng dạc nói tiếp:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Tôi không cần hai tỉ này, tôi chỉ cần tiền hứa hôn nhà anh đã đồng ý từ trước.”
  • Đỗ Gia Huy vẫn không hề biến sắc:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Cô yên tâm số tiền đó sau khi kết thúc hôn lễ tôi sẽ chuyển trực tiếp cho gia đình cô. Còn tiền này xem như tôi thuê cô làm vợ. Nếu không dám kí thì huỷ hôn đi, nhà cô không nhận được bất kì đồng nào.”
  • Cô có chút chần chừ nhưng sau cùng vẫn đặt bút kí tên, khi gấp lại chu môi thở một hơi thật dài rồi quay lưng rời đi. Cũng không đành lòng kí nhưng nếu huỷ hôn ước gia đình cô sẽ không có tiền trả nợ. Không còn cách nào khác. Tuy là giống như cô đang bán thân cho tên đó, nhưng dù sao lần này trả hết công nuôi dưỡng của nhà họ Hạ, cô có thể quay về sống cuộc sống chính mình mong muốn.
  • Chiều hôm nay cô được một ngày nghỉ. Tan làm cô gọi điện hẹn Phương Lê đến quán rượu ở hẻm 325.
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Huỳnh Bảo Linh hôm nay cậu sao vậy? Sao lại hẹn ở quán rượu như này?”
  • Quán rượu đông đúc, đông tới nỗi khó mà thở nổi. Mùi rượu hoà cùng mùi thức ăn thơm phức. Phương Lê phải hoảng hồn khi nhìn thấy trên bàn đã mấy chai rượu trống. Uống nhiều đến như này chắc chắn có chuyện. Mặt Huỳnh Bảo Linh đỏ hây, ngồi cũng chả vững, tay liên tục rót, miệng uống một hơi cạn hết một ly. Đống đồ ăn gọi ra vẫn còn nguyên trên bàn chỉ thấy rượu là đã cạn.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Phương Lê, nào cạn ly.”
  • Huỳnh Bảo Linh vừa dứt câu đã uống sạch ly rượu. Cô liên tục rót rồi uống. Phương Lê vội vã khuyên:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Thôi được rồi, cậu đừng uống nữa.”
  • Huỳnh Bảo Linh ngây ngất, tay chỉ miệng cười, mắt nhìn xa xăm buồn sâu thẳm:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không được, hôm nay tôi phải uống cho thật say để quên đi hết mọi chuyện.”
  • Phương Lê đặt chiếc túi xuống vội ngồi đối diện rót một ly:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Được, tớ uống với cậu. Được không?”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cạn ly.”
  • Huỳnh Bảo Linh bắt đầu thấy lâng lâng, mặt đỏ bừng, cô khóc lóc nói:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Phương Lê tớ chia tay với Phạm Tuấn Thành rồi.”
  • Phương Lê giật mình, mặt hầm hầm tức giận:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Sao vậy? Tên đó lại làm gì khiến cậu buồn sao? Để tớ đi xử cậu ta.”
  • Huỳnh Bảo Linh vội vàng kéo tay Phương Lê, cười ngượng liên tục nói:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không phải, là tớ chia tay anh ấy. Tớ sắp phải kết hôn với một kẻ lạnh lùng, đáng ghét, kiêu căng. Cuộc đời tớ từ giờ trở đi suốt ngày đối diện với thằng cha mặt lạnh đó.”
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Cái gì? Cậu nói gì? Cậu kết hôn sao?”
  • Phương Lê ngạc nhiên, không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
  • Huỳnh Bảo Linh trong cơn say gật gật cái đầu, môi mỉm cười, nụ cười đầy đau đớn:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Phải, là kết hôn đó. Tớ sắp phải kết hôn.”
  • Phương Lê ngạc nhiên hỏi vậy:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Sao đột ngột vậy chứ?”
  • Huỳnh Bảo Linh tiếp tục cạn sạch một ly rượu, tê tái nói đầy rẫy sự đau khổ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Cậu cũng thấy ngạc nhiên sao, đến tôi còn chưa dám tin nữa mà. Chỉ vừa mới được định mấy ngày trước, hôm nay anh ta còn cho tôi kí một bản hợp đồng.”
  • Một ngón tay chạm nhẹ bờ môi, rồi mỉm cười như một kẻ ngốc nói tiếp:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Suỵt, cậu đừng nói ai biết nếu không tôi phải đền bốn tỷ đó. Là bốn tỷ đó.”
  • Huỳnh Bảo Linh loạng choạng đứng dậy rồi bước đi. Miệng mỉm cười nhưng tim thắt lại. Cô như người mất hồn tiếng còi xe rú hơi dài từ đằng xa lại gần nhưng cô chả mảy may để ý.
  • Dù có Phương Lê đỡ nhưng Huỳnh Bảo Linh vẫn bước đi loạng choạng. Cô tưởng rằng cứ uống say sẽ quên hết nhưng thì ra càng say lại càng tỉnh. Cô thấy nhớ Phạm Tuấn Thành, nhưng lại thương gia đình mình nhiều hơn. Cô không đành rời xa nhưng không thể nhìn gia đình mình không có chốn để về. Tất cả tạo nên một mớ xơ dừa hỗn độn.
  • Đêm đã về khuya, người đi lại cũng thưa thớt dần, hai cô gái đứng bám vào thành cầu nhìn về hướng xa xăm. Những cơn gió thổi qua nhè nhẹ, ánh đèn điện giọi sáng, đằng xa những đèn nháy lấp lánh muôn màu muôn sắc, nhưng lòng lại thấy cô đơn. Phương Lê ôm chầm Huỳnh Bảo Linh và nói:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Cậu hét lớn đi, khóc đi tâm trạng sẽ thoải mái hơn.”
  • Hai người gắng hết sức hét thật to, rồi thi thoảng lại quay sang nhìn nhau nở nụ cười nhẹ. Phương Lê an ủi:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Không sao dù trời có sập tớ vẫn sẽ bên cậu. Nếu mệt mỏi quá thì quay về đây tìm tớ.”
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    “Gia Huy con xong chưa?”
  • Tiếng Đỗ Gia Việt giục con trai.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    “Đây, con tới ngay.”
  • Nhà họ Đỗ đã chuẩn bị sẵn sàng để đến Hà Nội hỏi vợ cho con trai. Tất cả mọi người đều niềm nở chỉ có duy nhất một người mặt vẫn lạnh lùng, chả để ý gì mấy tới việc này. Đỗ Minh Quân nhắc nhở cháu trai:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    “Đỗ Gia Huy cháu định đưa bộ mặt này đi gặp nhà vợ sao? Cười lên cái coi.”
  • Đỗ Gia Huy banh mép miệng nở nụ cười ngượng.
  • Tiếng ông nội giục giã:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    “Được rồi xuất phát thôi!”
  • Trần Tuấn Phong chờ sẵn trước cửa từ sớm, hình như anh ta còn sốt ruột hơn cả Đỗ Gia Huy. Ai không biết tưởng đâu anh ta là người cưới vợ cơ đấy.
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Cháu chào ông, chào chú, chào cô.”
  • Đỗ Gia Việt tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi:
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    “Tuấn Phong đó hả? Con tới sao không vào nhà.”
  • Trần Tuấn Phong ngượng cười, gãi gãi đầu:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Con vừa mới tới. Ngày vui của Gia Huy sao con vắng mặt được.”
  • Đỗ Minh Quân mừng rỡ, nãy giờ vẫn cười không ngớt:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    “Thằng bé này đúng là có lòng.”
  • Hai chiếc xe nối đuôi nhau. Phía trước xe dán chữ hỉ màu đỏ to đùng. Ai nhìn vào cũng biết ngay nhà này có hỉ sự.
  • Thời điểm này tại nhà họ Huỳnh, chữ hỉ dán trên tường nhà, hoa tươi kết thành vòng trang trí từ cổng vào tận sân vườn, bà con hàng xóm người vào kẻ ra tấp nập. Trên dưới người nhà họ Huỳnh phấn khởi, vui mừng nhận lời chúc phúc từ mọi người.
  • Trong phòng cô dâu Huỳnh Bảo Linh miệng vẫn nở nụ cười gượng gạo nhưng lòng lại chẳng vui. Ngày hôm nay cô sẽ phải rời xa ngôi nhà đã gắn bó suốt hơn hai mươi năm qua để đến một nơi mới bắt đầu cuộc sống mới. Dù chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng nhưng dù sao nhà họ Châu cũng là một gia đình quyền quý cô bắt buộc phải học cách sống theo giới thượng lưu sẽ không được tự do như trước nữa.
  • Phương Lê vẫn đang giúp Huỳnh Bảo Linh chỉnh sửa những bước trang điểm cuối cùng. Như Yên ngồi trước gương, khuôn mặt rầu rĩ, cứ một lúc lại nhìn lên đồng hồ. Phương Lê thấy vậy ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Bảo Linh nói:
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Cậu ổn chứ! Đừng quá căng thẳng.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Không sao, chỉ là có chút không rỡ rời xa nơi này.”
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Được rồi, hôm nay cậu là cô dâu, phải cười tươi lên mới đúng chứ!”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Đúng thế, dù sao cũng là lần đầu xuất giá vẫn phải cười chứ.”
  • Bảo Linh cố nở một nụ cười thật tươi nhưng trong lòng tự nhiên trống rỗng.
  • Phương Lê
    Phương Lê
    “Đã đến lúc ra ngoài kia rồi.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Được.”
  • Huỳnh Bảo Linh mặc chiếc áo dài truyền thống màu đỏ, tóc vấn lên cao, trang điểm có phần sang trọng, son môi màu đỏ gạch, từ trong nhà bước ra. Hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, lộng lẫy. Ai ai cũng khen không ngớt. Nhà họ Hạ hôm nay cũng trở nên trang trọng hơn thường ngày.
  • Huỳnh Phi Dũng tiến lại gần vuốt nhẹ lên mái tóc con gái, Huỳnh Bảo Linh cúi xuống ôm lấy bố rưng rưng nước mắt.
  • Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    “Con gái, hôm nay con rất xinh đẹp.”
  • Huỳnh Bảo Linh khom người xuống, ôm lấy cổ bố, cô cũng rưng rưng:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Sau này con không còn ở bên chăm sóc, bố nhớ giữ sức khoẻ, mặc thêm áo ấm, ăn uống đúng giờ, uống thuốc đều đặn. Bố đừng lo cho con. Có được không?”
  • Huỳnh Phi Dũng mỉm cười, mắt nhìn con gái lần nữa rồi dặn dò:
  • Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    “Được, chỉ cần con gái bố hạnh phúc là bố mãn nguyện rồi.”
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    “Nhất định con sẽ hạnh phúc.”
  • Huỳnh Bảo Linh lấy tay khẽ lau nhẹ đi dòng nước mắt, gật đầu.
  • Lý Thanh Hoa thấy vậy vội vàng chạy tới kéo tay Huỳnh Bảo Linh đi ra ngoài:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    “Được rồi, con gái lớn gả chồng, lúc nào nhớ thì về gặp chứ đâu phải đi luôn không về đâu.”
  • Mấy đứa trẻ đang đứng vui chơi trước cổng hét lớn.
  • “Hình như nhà trai tới rồi kìa.”
  • Hai chiếc ô tô sang trọng đang hướng về phía nhà họ Huỳnh. Tiếng bàn tán xung quanh ồn ào nảy lên, cũng chả biết là ai trong số đông người có mặt nói cả. Chắc là do ghen tỵ cũng có thể là thật tâm chúc mừng. Nhưng Huỳnh Bảo Linh thì lại chẳng vui, càng nghe lại càng thấy não nề.
  • Hàng xóm: “Ôi trời con bé Bảo Linh có phước thiệt. Nhìn là biết ngay nhà có tiền rồi.”
  • “Nghe nói là con trai trưởng của chủ tịch công ty Đỗ Thị nổi tiếng đó.”
  • “Đúng là quá tốt ha.”
  • “Chúc mừng chị Thanh Hoa.”
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    “Cảm ơn, cảm ơn.”
  • Đoàn nhà trai bước vào, lịch sự cúi chào tất cả mọi người. Rồi tiến lại lần lượt bắt tay từng người một. Đúng là nhà giàu phong thái khác hẳn. Không chỉ là các chàng trai trẻ vừa đẹp trai, sáng sủa, cuốn hút mà các lão già hay phu nhân cũng đầy khí chất. Tự nhiên nhà họ Hạ sáng rực hẳn.
  • Trần Tuấn Phong thì thầm vào tai Đỗ Gia Huy:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Nhìn kìa, cô dâu của cậu hôm nay trông xinh phết.”
  • Đỗ Gia Huy nhìn Huỳnh Bảo Linh một cái như thể muốn tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô vậy. Ánh mắt ấy còn lạnh hơn cả phiến băng giữa ngọn núi tuyết phủ quanh năm. Xem ra anh thật sự không có chút thiện cảm nào dành cho người vợ sắp cưới.
  • Đỗ Gia Minh vào sau cùng, nở nụ cười chào mọi người, mắt vẫn liếc nhìn xung quanh cho tới khi thấy Bảo Linh. Nụ cười vội tắt, anh ngạc nhiên, lúng túng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Huỳnh Bảo An chạy tới bên hỏi:
  • Bảo An
    Bảo An
    “Anh Gia Minh anh đi xa có mệt không?”
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    “Sao em lại ở đây? Chẳng phải hôm nay là hôn lễ của em sao?”
  • Bảo An
    Bảo An
    “Đâu có, hôm nay là hôn lễ của chị Bảo Linh với anh trai anh mà.”
  • Đỗ Gia Minh sụp đổ, không tin những gì mình đã nghe thấy. Bao ngày qua anh còn háo hức nhanh tới ngày này để gặp lại Bảo Linh, thật không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như này. Đỗ Gia Minh cố gắng nắm chặt hai bàn tay kìm nén cảm xúc. Anh đưa mắt nhìn Bảo Linh, gương mặt cô hiện rõ sự buồn bã u sầu, đôi mắt còn ngấn lệ, thân hình đã gầy gò hơn trước.
  • Một lúc sau khi người lớn trò chuyện đã xong, một cái bắt tay giữa Đỗ Minh Quân và Huỳnh Văn Đông chính thức thông báo họ trở thành thông gia.
  • Đỗ Gia Long và Trần Tuấn Phong đứng bên ngoài trò chuyện:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    “Xem anh trai cậu kìa, cô dâu đẹp như thế mà không cười nổi một cái. Mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Đúng là đáng tiếc.”
14
Chuẩn bị hôn lễ