Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Ông nhìn Thanh Hạ, hỏi. Dù sao, Thanh Hạ cũng không còn quá bé, tính chuyện chồng con là vừa.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Được rồi. Thôi tạm biệt chị rồi mình về, bố cũng còn có việc.
  • Trước khi về thì Thanh Hạ cũng dặn cô giữ gìn sức khỏe các kiểu, qua lần này thì cái nhìn của cô với Thanh Hạ cũng cải thiện hơn chút. Cô cũng chẳng biết là do tình cảm chị em đi lên hay là do cô đang tràn ngập hạnh phúc nên có thể dễ dàng tha thứ cho cả thế giới.
  • Rồi một tuần tiếp theo lại trôi qua, tuần trước cô còn tự tin mình không nghén ngẩm nhưng sang tới tuần này cô bắt đầu cảm nhận được những cơn nghén đang tới gần. Đặc biệt là mỗi khi Minh Đạt pha sữa cho cô, bụng dạ lại thấy nôn nao khó chịu rồi đột nhiên một cơn trào ngược ứ lên tới cổ. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn muốn long trời lở đất. Những lúc như vậy Minh Đạt lại đi theo cô, anh vỗ lưng cô rồi lo lắng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em lại nôn rồi, dạo này nôn hơi nhiều, hay là đi đến bác sĩ kiểm tra nhé.
  • Câu hỏi ngô nghê của Minh Đạt khiến An Nhiên không kìm được bật cười đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đây là hiện tượng ốm nghén bình thường của phụ nữ mang thai mà. Anh không cần quá lo lắng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Biết là vậy nhưng mà…
  • Anh chần chừ một hồi rồi cúi xuống nhìn chiếc bụng cô, hờn dỗi mắng trách:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhóc con, con có biết mang thai con mà vợ bố vất vả thế nào không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thì… Ai cho anh dám trách con em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đấy, chưa gì em đã bênh nó đấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Kệ em.
  • Nôn xong, cả người An Nhiên mệt nhoài nằm vật xuống giường, Minh Đạt lại hỏi cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hay anh xuống bếp nấu cho em cái gì ngon ngon ăn nhé.
  • Mới nghe đến đó thôi mà cổ họng cô đã đầy ứ vội đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, tốt nhất không được nhắc tới đồ ăn trước mặt em nữa. Khó chịu lắm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm vậy thì thôi anh không nhắc.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà anh chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty đến đâu rồi?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Về cơ bản là đã ổn. Hôm đó anh muốn ra mắt em cho mọi người trong công ty hay đối tác đều biết đến em, nhưng mà anh sợ với tình hình hiện tại em đến những nơi như vậy sẽ mệt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không sao đâu Đạt, hôm đó là ngày quan trọng mà em không có mặt cũng hơi kỳ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bởi vậy em phải chịu khó ăn uống giúp anh nhé.
  • Cô gật đầu rồi chẳng bao lâu nhắm nghiền mắt ngủ say trong vòng tay của anh. Khi trời sáng thì anh đã đánh thức cô dậy, anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh nấu đồ ăn sáng rồi, em dậy ăn cho nóng. Ăn xong rồi ngủ tiếp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cho em ngủ thêm một chút nữa được không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bầu bí ăn phải có giờ giấc, em không thể tùy tiện như trước được đâu.
  • Thấy anh nói cũng có lý nên cô cũng không ngủ nữa mà đành đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Thế nhưng vừa ăn xong bát phở bò cô lại nôn thốc nôn tháo. Mỗi đợt nôn cô thấy người mệt mỏi, không có chút sức lực nào.
  • Thấy An Nhiên nghén nặng, hai bà mẹ cũng rất sốt ruột, thậm chí cũng hỏi thăm vài cách làm giảm triệu chứng nghén, cuối cùng cái cách ngậm lát gừng cũng có chút hiệu quả cho tới ngày tiệc lớn nhất từ trước đến giờ của công ty.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 7 giờ tối.
  • Khách sạn 5 sao bậc nhất Hà Nội.
  • Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các Mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười hoà vào bản tình ca nhẹ nhàng.
  • Vang đỏ sóng sánh bên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly…
  • Khi giọng nói của Mc nhiệt liệt chào mừng chủ tịch, phu nhân chủ tịch thì tất cả mọi người đều vỗ tay chào mừng rầm rộ. Tiếp đó là nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc, phu nhân của tổng giám đốc, lúc này Minh Đạt dẫn An Nhiên từ trên tầng hai bước xuống. Khoảnh khắc hai người xuất hiện khiến ai nấy đều ngước mắt hướng về hai người, họ đẹp tựa như tiên đồng ngọc nữ. Cô, nổi bật trong chiếc váy đỏ kiêu sa quyến rũ, khoác tay anh trong bộ tây trang màu đen, dáng người của anh cao lớn lộ rõ vẻ cao quý.
  • Tiếng vỗ tay của mọi người rầm rộ hơn lúc trước, và tất nhiên sẽ không tránh khỏi những ánh mắt ngưỡng mộ và chút ghen tỵ của rất nhiều cô gái đang có mặt ở đây. Sau một hồi lâu ra mắt và chụp hình, Minh Đạt sợ cô mệt nên liền dìu cô đi tới một chỗ ngồi gần đó để nghỉ ngơi, anh còn không ngần ngại cúi xuống xoa bóp chân cho cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt, em không sao mà. Bỏ em ra không nhiều người đang nhìn kìa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ai dám nhìn? Mà kể cả có nhìn thì sao, anh đang chăm sóc cho vợ anh chứ làm gì phạm pháp đâu mà sợ.
  • Chứng kiến cảnh con gái mình được con rể tận tâm chăm sóc, mẹ An Nhiên vui lắm, bà lại nhớ năm xưa ông cũng từng yêu thương bà như thế, bà mong con rể sẽ không làm gì có lỗi với con gái bà như ông đang làm bà buồn.
  • Cả tối ở bữa tiệc dù ruột gan đói cồn cào nhưng khi vừa ăn chút súp thôi mà An Nhiên đã ói đến mức mặt mũi trắng bệch trong nhà vệ sinh.
  • Một phòng vệ sinh lúc này đã bị Minh Đạt hung dữ chiếm lấy nên chỉ còn có An Nhiên và anh. Minh Đạt đứng đó, trên gương mặt pha trộn nhiều loại cảm xúc,nhưng cảm xúc đau lòng là thể hiện rõ nhất.
  • An Nhiên vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu nhìn anh qua gương, muốn cười mà không thể cười nổi, vì sau mỗi lần nôn ói cơ thể cô mệt rệu rã cả ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em sao rồi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em không sao, chúng ta ra ngoài thôi.
  • Minh Đạt gật đầu dìu cô ra ngoài, bất chợt cô nghĩ đến việc anh vì lo cho mình mà công khai bước vào phòng vệ sinh nữ thế này, hơn nữa lại còn bá đạo khoá chặt cửa 1 căn phòng, một màn này mà truyền ra ngoài chắc sẽ mắc cười lắm đây.
  • Tối đó vì mệt quá nên vừa về đến nhà An Nhiên đã leo lên giường đi ngủ. Giữa đêm khi đang say sưa ngủ ngon, bỗng dưng cô thấy bụng dưới mình cuộn cuộn từng cơn đau nhói, thậm chí cô còn cảm nhận được một dòng chảy đang chảy dọc xuống đùi rồi xuống chân mình. Lúc này, cô giật mình ngồi dậy, bụng lại càng quặn đau hơn, đau cả thể xác lẫn tinh thần khi thấy chiếc váy ngủ màu trắng thẫm màu đỏ của máu.
  • Trong khoảnh khắc, trời đất như tối sầm lại ngay trước mặt An Nhiên. Mùi máu tanh như bao trùm cả không khí, càng ngày càng trở nên nồng nặc, khiến hô hấp của cô bắt đầu trở nên khó nhọc. Tâm tư của cô trở nên hỗn loạn, dòng máu trong cô cũng như chảy ngược lại. Cô sợ hãi gào lên nhưng rốt cuộc không ai trả lời. Lúc này, cô cũng không giữ được bình tĩnh mà lao xuống giường, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực tới tê liệt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn gào khóc nức nở trong vô vọng.
  • Trong lúc như bị rơi xuống tận cùng của địa ngục ấy thì đột nhiên một bàn tay to lớn đập mạnh vào vai khiến cô giật mình bừng tỉnh, giọng nói trầm ấm cất lên:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhiên! Em sao thế? Nhiên… Mở mắt ra nhìn anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhiên! Em sao thế? Nhiên… Em nói anh nghe.
  • An Nhiên từ từ mở to đôi mắt, cô thấy chiếc váy đang mặc vẫn một màu trắng tinh, mọi thứ trong căn phòng vẫn bình yên, Minh Đạt đang ngồi trước mặt cô với khuôn mặt đầy lo âu. Hoá ra, chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ thôi, vậy mà gương mặt cô cũng đẫm nước mắt. Cô vẫn còn chưa hết sợ hãi thì anh đã đưa tay chạm lên khoé mắt cô, lau sạch những giọt lệ đang vương rồi nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em lại mơ thấy ác mộng à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em… Em…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đừng lo, đó chỉ là một giấc mơ thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em sợ lắm, tại giấc mơ kia… Nó quá chân thật.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em mơ thấy gì?
  • Cô nhìn anh, không dám kể lại giấc mơ kinh hoàng kia mà lắc đầu. Minh Đạt kéo sát cô sát lại gần mình rồi nằm xuống an ủi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đừng sợ… Có anh ở đây rồi!
  • Giữa đêm khuya thanh vắng, tỉnh lại sau cơn ác mộng, thời điểm bản thân cảm thấy rét lạnh đến cực điểm, tiếng nói của anh, vòng tay của anh cho cô một cảm giác an toàn đến khó tả. Anh ôm cô rất nhẹ, cánh tay vững chãi đặt lên người còn vỗ nhè nhẹ. Cơn ác mộng kia cũng dần tan biến. Sau đó, cô nép vào người anh, ngủ một giấc thật yên bình cho tới sáng.
  • Khi An Nhiên thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô “uhm” một tiếng, hoàn toàn thành tỉnh sau một giấc ngủ sâu. Nhìn sang bên cạnh đã thấy giường trống không từ bao giờ, An Nhiên ngoái đầu nhìn đồng hồ, đã 8 giờ sáng rồi sao?
  • Ngay lập tức, cô bật dậy bước xuống giường, dường như vừa nhớ ra điều gì đó lại khựng người lại. Phải rồi, nhiều lúc cô còn quên béng mất việc thời gian này mình còn phải ở nhà dưỡng thai cơ mà.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con dậy rồi à?
  • Giọng nói nhẹ nhàng ngoài cửa vang lên, thì ra mẹ chồng cô đã đến từ bao giờ, bà còn đích thân mang đồ ăn lên tận phòng cho cô nữa. Kể ra mấy ai sướng như cô, không phải làm dâu lại còn được mẹ chồng tâm lý nhất quả đất luôn ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, hôm nay con dậy hơi muộn, con cứ nghĩ trời vẫn còn sớm.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đạt nó bảo mẹ rồi, nó kêu hôm nay không được gọi con dậy sớm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, mà mẹ ăn sáng chưa ạ?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mẹ ăn rồi, mẹ đang hầm cho con nồi cháo gà ác dưới kia. Lát em cố ăn nhé, bác giúp việc nhà mình mua gà dưới quê gửi lên ăn ngon lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ, con cảm ơn mẹ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ráng nhé con gái, qua 3 tháng sẽ đỡ nghén hơn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng ạ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Những ngày tiếp theo, sợ cô gặp ác mộng nên tối nào trước khi đi ngủ anh cũng đều ôm cô. Ngày trước cô cũng không thích bị ôm cả đêm, hai vợ chồng có ôm nhau ngủ nhưng chỉ được lúc là cô trở mình muốn nằm thoải mái. Nhưng từ ngày gặp ác mộng, giờ việc được anh ôm ngủ đã thành thói quen với cô, thậm chí anh chỉ cần buông lơi một chút là thấy thiếu thiếu khó chịu.
  • Hôm nay Minh Đạt đưa An Nhiên đi siêu âm, bác sĩ nói thai đã được hơn 7 tuần, bé đã có tim thai rồi. Khoảnh khắc nghe được rõ từng nhịp đập của con, trong lòng cả hai đều dâng lên cảm xúc khó tả lắm, giống như trên thế gian này chẳng hạnh phúc nào sánh bằng.
  • Vì sợ cô ở nhà nhiều sẽ chán, tranh thủ anh còn dẫn cô đi lòng vòng trên đường gần hồ Tây nữa. Đi qua những quán vỉa hè, tự nhiên cô lại thèm bánh giò nóng với ốc và sung muối. Hai mắt cô sáng ngời đề nghị.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh dừng lại quán ven đường kia đi, tự nhiên em thèm bánh giò, ốc, sung muối quá.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thứ bổ béo em không chịu ăn, chỉ thích ăn linh tinh thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đâu có, đấy là con thèm chứ có phải em thèm đâu.
  • An Nhiên cười hì hì, anh bất lực trước cái lý luận của cô. Tất nhiên vợ thèm ăn thì anh phải chiều rồi, bây giờ vợ ăn được món nào là anh trân quý món đó. Không chần chừ, anh phóng xe đến một cái quán sạch sẽ nhất dãy này. Mùi bánh giò nóng hổi, mùi ốc luộc với xả gừng bốc hơi lên giữa cái thời tiết lạnh giá của mùa đông Hà Nội, chỉ cần hít hơi thôi cũng đủ thèm rồi. Minh Đạt gọi cho cô 2 chiếc bánh giò nóng, 2 đĩa ốc và 1 đĩa sung muối đầy ắp, anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hợp ý em chưa bà xã đại nhân?
  • An Nhiên nghe xong cười tít mắt, cái cảm giác được anh cưng chiều thấy hạnh phúc vô cùng. Cô vui vẻ ngồi ăn hết chiếc bánh giò rồi ăn tới ốc, ăn tới nỗi bụng no căng không ăn nổi nữa mới dừng lại. Kể cũng lạ, ăn mấy món sơn hào hải vị thì nghén lên nghén xuống, ăn mấy món dân dã này lại ăn ngon ơ vậy đó. Ăn xong, cô còn phải mua thêm 2 chiếc bánh giò và mua ít sung muối mang về để chiều ăn.
  • Minh Đạt cũng không muốn cô ăn quá nhiều một thứ trong một lúc vậy đâu, mà biết sao được giờ, ý vợ bây giờ khác gì ý trời đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà anh đưa em về mẹ chơi một lúc. Rồi tối anh đi làm về thì đón em nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao thế, em nhớ mẹ rồi à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tất nhiên là nhớ chứ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được rồi, anh biết rồi.
  • Minh Đạt nói với cô bằng một giọng điệu rất là cưng chiều. Sau khi xe dừng trước cổng thì cô bước xuống xe tự mình đi vào trong nhà. Dì Tư giúp việc đang tưới cây cảnh ở sân vườn, cô nghĩ bụng chắc có lẽ trong nhà bây giờ chỉ có dì và mẹ thôi, còn Thanh Hạ và bố chắc ở công ty.
  • Nhưng lúc cô bước vào trong nhà thì thấy Thanh Hạ đang ở trong bếp đeo tạp dề xào nấu gì đó.
  • Thấy cô, Thanh Hạ liền dừng động tác lại hỏi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị Nhiên về chơi ạ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, em đang nấu gì đấy?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - À, nay mẹ Ngân bị cảm nên em nấu cho mẹ bát cháo thịt băm. Với em xin được ít cám gạo, rang cám với ngải cứu đánh cảm cho mẹ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ủa mẹ bị cảm sao? Sao không thấy mẹ nói gì với chị vậy?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chắc mẹ sợ chị bầu bì còn phải lo cho mẹ ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ, vậy phiền em nhé. Chị lên xem mẹ thế nào.
  • Thanh Hạ gật đầu, cô bước vội lên phòng bà. Khi bước lên được nửa cầu thang, nhìn xuống thấy Thanh Hạ đang loay hoay trong bếp, nói gì thì nói thì Thanh Hạ cũng là em mình, hơn nữa bây giờ mình đi lấy chồng rồi, bố mẹ có ốm đau cũng là nó phục vụ đầu tiên. Nghĩ đến đây, cô thở dài một tiếng, trước mặt đã là cửa phòng.
  • Bà nằm trên giường, tay vắt lên trán với dáng vẻ mệt mỏi. An Nhiên từ từ bước tới, khẽ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ ơi, mẹ thấy trong người thế nào rồi?
  • Bà mở mắt ra, vừa nhìn thấy cô đã vội nói.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Ôi trời con bé này, con vào đây làm gì. Bầu bì tránh xa người ốm ra.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Kìa mẹ.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Mẹ không sao, hơi mệt chút thôi. Con mới ba tháng đầu, cứ kiêng cho chắc. Mẹ bảo dì Tư nấu cháo với rang cám đánh cảm cho mẹ rồi, con đừng lo.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con thấy Thanh Hạ đang nấu cháo với rang cám dưới kia. Dì Tư chắc đang bận làm vườn.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Ơ hay, mẹ bảo dì Tư mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ai làm cũng được mà mẹ, Thanh Hạ nó có ý tốt muốn giúp mẹ thì cũng kệ để cho nó làm.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Ừm thì kệ, mẹ cũng có nói gì đâu.
  • Cô mỉm cười nhìn bà, bà nhất quyết bắt cô ra ngoài không cho lại gần mình. Lát sau thì Thanh Hạ cũng mang cám với tô cháo lên phòng. Nó còn chủ động giúp bà đánh cảm với xúc cháo cho bà ăn nữa. Nhìn mẹ mình được Thanh Hạ quan tâm cũng khiến cô yên tâm phần nào.
  • Ăn xong bát cháo thì bà kêu mệt muốn ngủ, cô cũng biết thừa bà muốn đuổi khéo mình vì sợ lây nhiễm gì đó cho cô ấy mà. Tính bà lúc nào cũng cẩn thận vậy hết.
  • Thanh Hạ chủ động giữ cô lại ăn cơm trưa, nghĩ từ hồi chị em nhận nhau nhưng cũng chẳng mấy khi dùng bữa cùng nhau nên cô cũng vui vẻ đồng ý. Vừa ăn Thanh Hạ vừa gắp cho cô thật nhiều món ăn, vui vẻ nói:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị ráng ăn nhiều vào, sức khỏe bây giờ rất quan trọng vì còn có thiên thần nhỏ trong bụng nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn em, em cứ ăn đi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị vẫn còn nghén lắm hả?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, với lại trước khi tới đây anh Đạt có chở chị đi ăn bánh giò với ăn ốc rồi. Nên chị không đói.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vậy ạ. Em nghe dì Tư nói bình thường chị rất thích ăn mấy món này.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm. Nhưng từ khi có em bé nên khẩu vị chị cũng thay đổi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao nay em không tới công ty?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Hôm nay em hơi mệt nên bố bảo em ở nhà nghỉ ngơi.
  • An Nhiên gật đầu thở dài, thực ra đây cũng là lần đầu hai người ăn với nhau nên không khí có phần gượng gạo. Sau cùng không biết nói gì, im lặng suốt cũng kỳ, An Nhiên buộc miệng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có bạn trai rồi thì hôm nào dẫn về ra mắt cả nhà cho mọi người biết.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng, em cũng đang chờ thời cơ thích hợp. Với lại em không đang vướng mắc không biết có nên tiến tới với anh ấy không.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tại sao lại vướng mắc?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Anh ấy là một người quá hoàn hảo, em thì lại có nhiều thiếu sót.
  • An Nhiên nghe vậy khẽ cười đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nếu đã có duyên thì cứ tiến tới đi vì cuộc đời cho phép. Như chị và anh Đạt, gặp nhau có 1,2 lần là tiến tới kết hôn. Huống gì hai đứa đã có khoảng thời gian yêu nhau rồi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng. Khi nào có dịp, em sẽ dẫn anh ấy về.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nói chung chuyện tình cảm nhiều lúc khó hiểu lắm. Nhưng nếu cảm thấy đủ niềm tin với người ta thì đừng ngần ngại. Huống gì bây giờ em cũng đã khác.
14
Chiều chuộng