Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Ca phẫu thuật thành công
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Những người phụ nữ đang chơi bóng ở đây nhanh chóng bị Minh Đạt và Gia Huy thu hút, hết thảy đều chạy tới vây quanh ở đằng sau hai đường bóng này.
  • Cả hai đều chọn quả bóng số 14, Minh Đạt nhường cho Gia Huy chơi trước. Trái bóng đầu tiên của Gia Huy có độ bám sàn rất tốt, nhẹ nhàng di chuyển nhưng nhanh như chớp một tiếng “rầm”, tất cả các quân Ki bowling đều bị đánh đổ . Những tiếng vỗ tay hoan hô vang lên ầm ĩ.
  • Minh Đạt thấy vậy, khoé môi liền nở ra nụ cười khẩy. Anh rất bình tĩnh cầm trái bóng trên tay, tư thế tao nhã nhưng khi trái bóng đánh ra hệt như một chiếc đĩa bay, chỉ trong chớp mắt đã tiến thẳng tới đích,đánh trúng hết thảy.
  • Tất cả người xem lại ồ lên một tiếng. Tất cả các cô gái đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng mà anh lại dùng vẻ mặt xa cách đáp lại bao cô gái.
  • Lượt đánh đầu tiên cả hai bất phân thắng bại!
  • Cô đứng lặng lẽ một góc thở dài, không hiểu hôm nay là buổi hẹn của cô hay của Minh Đạt nữa. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại trong túi cô reo lên, màn hình hiện lên số của mẹ cô, cô vội vàng chạy ra một góc nghe máy. m thanh hoảng loạn của mẹ cô từ đầu dây bên kia vọng lại.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Nhiên ơi, bố con nhập viện rồi. Bác sĩ đang nói phải mổ gấp, hai đứa đến luôn nhé.
  • Sau khi tắt điện thoại, cô gấp gáp đi về phía Minh Đạt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọng nói lúng túng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẹ gọi tới bảo bố đang nhập viện.
  • Quãng đường ngồi trên xe đến bệnh viện, cả hai đều im lặng không nói gì. Minh Đạt từ đầu đến cuối đều chuyên tâm lái xe, còn An Nhiên ngồi bên cạnh anh, lo lắng vò hai bàn tay vào nhau tới đỏ ửng.
  • Tới khi bước xuống xe cô cũng chẳng đứng vững, cũng may mà có Minh Đạt ở đó kịp đỡ lấy cô, anh an ủi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Yên tâm, bố không sao đâu. Đừng căng thẳng quá.
  • An Nhiên khẽ gật đầu. Lúc cô định bước đi thì anh kéo tay cô lại. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng đưa ngón tay lau những giọt nước mắt còn đọng trên má cô, anh nói nhỏ:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lúc nãy tôi vừa nói chuyện điện thoại với một giáo sư nổi tiếng, nếu cần thiết phải phẫu thuật thì ông ấy sẽ giúp. Hãy tin ở tôi!
  • Cô ngước mắt nhìn anh, từ trong đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy ngang qua, cái cảm giác này lạ lùng lắm, giống như kiểu có chồng cũng thật tốt.
  • Ở cách đó một đoạn không xa, gương mặt Gia Huy ẩn trong bóng tối, nét mặt anh thoáng buồn. Vừa nãy… An Nhiên còn quên mất sự tồn tại của anh!
  • Trên dãy hành lang bệnh viện, bóng dáng mẹ An Nhiên mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dài chờ cùng trợ lý của bố cô. Khi nhìn thấy mẹ, cô vội vàng chạy tới hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, bố sao rồi ạ? Bác sĩ nói sao?
  • Mắt bà ngân ngấn nước mắt nhìn cô, nghẹn ngào nói:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Các bác sĩ vẫn đang chuẩn đoán bên trong.
  • Bà vừa dứt lời thì chồng cô cũng đi tới, gật đầu chào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẹ. Bố sao rồi ạ?
  • Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, một vị bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bước ra. Tất cả đều đứng dậy hướng về phía bác sĩ hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tình hình sao rồi bác sĩ?
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Bệnh nhân bị suy tim, cần mổ gấp. Vì tuổi bệnh nhân cũng lớn rồi với mức suy tim nặng nên sẽ không tránh được phần rủi ro. Gia đình cần ký giấy cam kết thì chúng tôi mới dám tiến hành mổ.
  • Hai mẹ con An Nhiên bối rối nhìn nhau, anh nói với bác sĩ vài câu rồi rút điện thoại ra gọi cho vị giáo sư kia, cũng là cựu giám đốc bệnh viện.
  • Cô run rẩy ký vào bản cam kết, anh đứng đằng sau, tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
  • Màn đêm buông xuống cùng cơn mưa bay bay, gió lạnh thổi khiến cô bất giác rùng mình. Đèn phòng khoa phẫu thuật vẫn sáng, mẹ cô vì mệt quá nên đã thiêm thiếp chợp mắt ngủ. An Nhiên đang ngước mắt nhìn lên tấm biển trước cửa phòng thì đột nhiên anh khoác chiếc áo lên người cô, giọng nhẹ nhàng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đừng quá lo lắng, bố nhất định sẽ không sao đâu.
  • Âm thanh của anh vững chãi và đầy ấm áp, cô như vớ được cái phao cứu nạn trong lúc tuyệt vọng, trong lòng cô lại dâng lên một hồi cảm kích. Giữa đêm hôm khuya khoắt, thời điểm bản thân cảm thấy bất lực, tiếng nói của anh giống như thiên thần mang đến cho cô một cảm giác trấn an khó tả. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhất định là bố sẽ bình an đúng không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhất định là vậy rồi.
  • Nói xong Minh Đạt lại từ từ ngồi xuống bên cô, anh đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên má cô lần nữa rồi anh ôm đôi vai nhỏ của cô vào lòng, hết mình sưởi ấm và che chở cho cô. Nằm trong vòng tay của anh, bờ mi cô rung nhẹ như được tiếp thêm niềm hi vọng lớn lao.
  • Sau 6 giờ đồng hồ, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng vụt tắt, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra nói:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Ca phẫu thành công tốt đẹp. Chúc mừng gia đình.
  • Hai mẹ con cô vui mừng xúc động nắm tay nhau cảm ơn bác sĩ , anh thấy thế khóe môi anh cũng nở ra nụ cười nhẹ. Anh nói với bác sĩ:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thuốc điều trị nhớ phải chọn loại thuốc đắt nhất cho tôi. Tiền không thành vấn đề.
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Được rồi, anh cứ yên tâm.
  • Bác sĩ đi khỏi thì anh mới quay qua nhìn mẹ vợ mình, nhẹ giọng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẹ, ca phẫu thuật cũng thành công rồi. Hay là mẹ vào phòng nằm nghỉ một lúc đi. Ở đây có con và An Nhiên rồi.
  • Cô cũng nói thêm:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Phải đấy mẹ, chẳng phải mẹ bị rối loạn bệnh tiền đình sao? Không thể thiếu ngủ được đâu. Bây giờ bố đã thế rồi, lỡ như mẹ lại bệnh nữa thì con biết làm sao.
  • Bà suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Vậy khi nào bố tỉnh dậy nhớ gọi mẹ nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Dạ vâng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Con biết rồi mẹ.
14
Ca phẫu thuật thành công