Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Có lẽ anh ấy là người tốt...
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Tầng trên cùng của tập đoàn World.
  • Bàn làm việc màu đen của một nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp, sàn đá cẩm thạch đen, thiết kế nội thất lấy 2 gam màu đen trắng làm chủ đạo. Hứa Minh Đạt đứng bên cửa sổ. Bên dưới xe chạy dưới đường nườm nượp, trên gương mặt điển trai tuấn tú của anh khẽ ánh lên một nụ cười. Lát sau, bên ngoài phòng làm việc của anh vang lên mấy tiếng gõ cửa. Anh trở lại gương mặt lạnh tanh không một cảm xúc, dứt khoát nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vào đi!"
  • Phan Thu Quyên đẩy cửa bước vào, nhìn bóng lưng cao lớn của Hứa Minh Đạt từ phía sau khiến cô hơi khựng lại. Anh không thèm quay mặt lại nhìn, cũng không nói năng gì, Thu Quyên đứng yên một lát xem anh có hào phóng tặng cho mình một ánh nhìn không, sau khi thấy anh không động tĩnh gì mới nói:
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Em đến thông báo với anh, những công ty chuyên về vật liệu xây dựng đã nộp hồ sơ mong tập đoàn mình hợp tác mua vật liệu bên họ. Hồ sơ em để trên bàn, lát anh rảnh hãy xem qua."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ừ. Tôi biết rồi."
  • Cô ta chần chừ muốn nói vài điều nhưng lại không dám lên tiếng. Lúc sau anh mới xoay người lại hỏi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Còn việc gì nữa không?"
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Dạ...không ạ."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ừ, vậy em ra ngoài làm việc tiếp đi."
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Vâng."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "À quên, Quyên này."
  • Phan Thu Quyên nghe thấy anh gọi tên mình, hai mắt sáng lên như sao đêm, tuy nhiên cô vì được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo nên năng lực kiềm chế rất tốt.
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Vâng, anh còn gì muốn nói với em?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ngày mai cậu Duy đi làm rồi, em sẽ không cần làm thư ký cho tôi nữa. Tôi sẽ điều em xuống phòng Marketing."
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Sao em nghe nói anh Duy xin phép nghỉ 1 tháng cơ mà."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Việc riêng cậu ấy đã giải quyết xong. Cái này em không cần bận tâm, cứ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình là được."
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    "Dạ vâng anh."
  • Phan Thu Quyên buồn rầu đáp.
  • Mấy năm nay, Phan Thu Quyên đều một lòng một dạ thương thầm anh. Cô ta xuất thân cũng trong một gia đình khá giả, nhà cũng có một công ty thời trang nhỏ, nhưng mà cô lại chọn cách làm nhân viên của anh chỉ để hi vọng được thấy anh mỗi ngày.
  • Người đời thường nói anh rất đào hoa, cô ta đã từng hy vọng mình sẽ được là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh, dù chỉ một đêm thôi cũng được. Nhưng đáng tiếc với Thu Quyên, Hứa Minh Đạt lúc nào cũng hết sức nghiêm túc và dè chừng, cũng có lẽ anh không muốn làm tổn thương một người như Phan Thu Quyên và cũng có lẽ cô ta là chị gái của Phan Thu Uyên, người con gái từng là một khoảng ký ức trong anh.
  • Buổi tối, đúng 6 giờ 30 phút, An Nhiên mới làm xong công việc, lúc cô xuống tới cổng công ty đã thấy chiếc xe Audi đen của Hứa Minh Đạt đậu sẵn ở đó. Thấy An Nhiên, anh chủ động bước xuống mở cửa xe cho cô, anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô còn đứng ngây người ở đó, lên xe!"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi có nhờ anh tới đón tôi à?"
  • Minh Đạt cũng không thèm trả lời cô, trực tiếp tống cổ cô thẳng vào trong chiếc xe rồi đóng sập cửa lại. Cô lẩm nhẩm trong miệng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cái tên bệnh thần thần kinh này!"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Thần kinh thì cũng đang là chồng cô đấy."
  • Cuối cùng, An Nhiên cũng phải chào thua độ mặt dày vô sỉ của Minh Đạt. Anh ta đúng là ngông cuồng hết thuốc chữa!!!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Được rồi, sao hôm nay lại cao hứng đến đón tôi thế?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vợ chồng với nhau cũng ngót nghét nửa tháng rồi, tôi muốn cùng cô tới nhà bố mẹ cô dùng một bữa cơm với ông bà."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Hử? Đến nhà tôi á?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Sao? Không được à?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Được...tất nhiên là được!!!"
  • An Nhiên ngạc nhiên nhìn anh, cô nhớ lại cuộc gọi điện thoại của mình với bố mình tối hôm qua.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Bố, bố gọi con có việc sao?”
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "An Nhiên à, mai về ăn cơm với bố mẹ một bữa nhé”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Đấy, bố mẹ nhớ con rồi đúng không? Vậy mà cứ muốn gả con đi, tống cổ con rõ sớm, rồi giờ phải nhớ con.”
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    “Thôi đi cô nương, lại bắt đầu rồi đấy. Mai con sắp xếp, hai vợ chồng cùng về nhé. Bố cúp máy đây”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Alo.... Alo bố...."
  • ......
  • An Nhiên còn chưa kịp nói gì thì bố cô đã nhanh chóng cúp máy đi. Lúc đó cô quay sang nhìn phòng làm việc thấy anh vẫn mải mê với đống giấy tờ nên cũng quên không nói chuyện lại. Thật không ngờ, hôm nay anh chủ động đề nghị, bất giác cô rùng mình, cô không biết anh ta là người hay thần mà có thể nhìn thấu tâm tư người khác như vậy.
  • Chiếc xe vừa tiến tới cổng nhà, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của bố mẹ mình bước ra. Giống như biết trước cô đến nên cùng lúc ra đón cô sao? Buổi tối gió mạnh luồn vào cơ thể có chút lành lạnh vậy mà nhìn bố mẹ mình từ trong đi ra vội vã đợi mình vào nhà khiến trái tim cô ấm lên một cách kỳ lạ. Tình thân chính là như vậy đó, dù có đi khắp đất trời, đến những nơi xa hoa lộng lẫy cũng không bằng nhà mình.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    "Hai đứa về rồi, mau vào nhà chuẩn bị dùng bữa không đói."
  • Mẹ cô lên tiếng, Hứa Minh Đạt cũng lịch sự cúi đầu chào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Con chào bố mẹ ạ."
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Ừm, mau vào nhà đi con. Mẹ con hôm nay đích thân vào bếp nấu cho vợ chồng con đấy."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ủa sao bố mẹ biết vợ chồng con sẽ về ạ?"
  • Cô lên tiếng hỏi, ông cười cười đáp.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Thì chồng con gọi điện trước cho bố mẹ mà."
  • An Nhiên khẽ liếc mắt nhìn anh, quả thực vẫn chưa thể tin nổi. Nhưng dù sao cũng vui vì anh rất tôn trọng và lịch sự với bố mẹ mình.
14
Có lẽ anh ấy là người tốt...