Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Có cảm giác với tôi, là điều vô lý với em
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Hứa Minh Đạt nghe cô hỏi vậy, liền bật cười. Anh nhẹ nhàng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sờ trán tôi chứ còn gì sờ. Em nghĩ đi đâu vậy?
  • Cô nhíu mày nhìn anh, bất giác anh cầm cổ tay cô đặt lên trán mình.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi sốt rồi!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, thế để tôi đi nấu cháo cho anh ăn rồi uống thuốc nhé. Anh đợi tôi nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đợi đến chết thì sao?
  • Cô đứng dậy bước đi thì bất anh nắm chặt tay cô rồi kéo cô vào lòng mình… Người anh lúc này nóng như lửa đốt… Ôm cô vào lòng mà cô cảm nhận rõ được hơi nóng ấy… Cô cố gỡ tay mình ra rồi nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh buông tôi ra thì tôi mới đi nấu cháo cho anh được.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi không muốn ăn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh không muốn ăn cháo tôi nấu thì tôi gọi nhân tình của anh đến nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhân tình nào?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Người yêu cũ xinh như minh tinh của anh đấy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhìn người đẹp cả tối tới phát ốm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Quán bar rất nhiều người đẹp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bảo sao đêm qua ngủ chảy dãi lòng thòng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này, ai ngủ chảy dãi hả? Em đừng có nói linh tinh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ý!
  • Cô hậm hực nói, Minh Đạt không tức giận thì chớ lại còn bật cười thành tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh cười gì mà cười. Bỏ tôi ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em ghen à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Điên. Sao tôi phải ghen. Tôi không có rỗi hơi đi ghen.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không ghen thì sao phải ấm ức?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ai thèm ấm ức. Thế anh có bỏ tôi ra không? Hay tôi mặc kệ anh để anh chết đói luôn nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Tôi cũng không muốn ăn cháo.
  • Nói xong anh ngừng một lát, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mà tôi muốn…. Ăn em!
  • Minh Đạt vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào An Nhiên, phải nói là lúc đó tâm trí cô mơ hồi bay theo mây gió. Cô cuống quá miệng lắp bắp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Muốn ăn tôi? Là sao? Tôi không hiểu?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao em thích ngây thơ vậy hả?
  • Anh nhìn chằm chằm vào cô, nghe nói vậy, không nhịn được mà bật cười trước sự ngây ngô của cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Tôi không hiểu tôi mới hỏi.
  • An Nhiên nói xong, cánh tay đã bị Minh Đạt kéo xuống, một lần nữa anh ôm cô vào lòng, mùi hương thơm đặc biệt từ cơ thể anh tỏa ra khắp người cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy để tôi thực hành luôn cho em hiểu nhé.
  • Trái tim An Nhiên càng lúc càng đập dồn dập như trống dồn, không hiểu sao toàn thân thể cô đột nhiên tê cứng không thể nhúc nhích được, cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị giọng nói của anh rút cạn, không muốn rời đi, cũng chẳng muốn tiếp tục, có những khoảnh khắc cô đã ước anh cứ mãi ôm mình như thế này.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh buông tôi ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không buông đấy!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Rốt cuộc anh muốn gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em thật lòng không có cảm giác gì với tôi sao?
  • An Nhiên im lặng ở trong vòng tay Minh Đạt, tâm tư của cô dường như nổ tung theo câu hỏi của anh. Ngay sau đó, dường như có một cơn sóng khổng lồ bất giác ào tới cuốn phăng đi hết thảy, bao phủ toàn bộ thân thể cô.
  • An Nhiên ngồi đó ngây ngẩn cả người, đôi mắt cũng mở lớn kinh ngạc. Trong nhất thời, cô bỗng thấy hoảng loạn, không biết… Nên trả lời như thế nào. Thậm chí suýt chút nữa cô đã buộc miệng nói “Ừ có thì sao?”, tuy nhiên, khi lời nói chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lý trí của cô đã kịp thời ngăn lại, khiến cô có thể nuốt ngược lời nói trở lại.
  • An Nhiên chầm chậm ra đưa tay xuống gỡ tay của Minh Đạt ra khỏi vòng eo mình rồi từ từ xoay người lại, giơ tay sờ lên vầng trán cao sáng ngời của anh,khẽ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh sốt quá tới nói sảng à? Hay bị đứt dây thần kinh nào rồi để tôi biết đường đưa anh tới viện.
  • Anh nghe xong khẽ cau mày, ánh mắt anh nhìn cô nghiêm túc đến mức khiến người ta hít thở cũng thấy khó nhọc.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đối với em, tôi thường xuyên nói những lời không suy nghĩ vậy sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi chỉ không hiểu là tại sao anh lại hỏi tôi những câu hỏi vô lý như vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có cảm giác với tôi, là điều vô lý với em?
  • An Nhiên cho tới giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Minh Đạt. Anh có chút trầm tĩnh, suy tư, dùng một thứ gì đó rất chân thành mà cô có thể cảm nhận được. Thậm chí ánh mắt kia như đang tìm kiếm thứ tình cảm giữa những người yêu nhau mới có vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Câu hỏi đó, rất khó trả lời vậy sao?
  • Anh lại nhẹ nhàng lên tiếng, cô có chút thất thần nhưng lại vội nhắc nhở chính mình, cô lúng túng nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Muộn rồi, để tôi đi nấu cháo cho anh. Lát tôi còn có cuộc họp ở công ty.
  • Nói xong cô vội vàng đứng dậy, anh nhìn theo bóng dáng cô, bất lực vắt tay lên trán thở dài một tiếng.
  • An Nhiên đích thân nấu cho anh một bát cháo thịt băm có cho một ít hành. Thực ra mấy việc này nếu không có cô làm thì cũng có người lo đủ cả, thậm chí họ còn nấu ngon hơn cả cô nữa ấy. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thỉnh thoảng cô cũng nên làm gì đó cho có trách nhiệm của một người vợ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháo tôi nấu xong rồi, anh ăn luôn đi cho nóng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Tôi biết rồi. Mà cô nấu cháo gì đó?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháo thịt bằm, tôi có cho thêm ít hành. Lẽ ra anh bệnh này nên ăn được tía tô sẽ tốt hơn, nhưng mà anh lại đâu ăn được lá đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao cô biết tôi không ăn được tía tô?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì…. Thì quản gia Kim bảo tôi vậy mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không đúng, quản gia Kim cũng không biết chuyện này.
  • Hoá ra cái chuyện mà anh không ăn được lá tía tô cũng chỉ một mình anh biết. Cuối cùng An Nhiên đành phải nói thật.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mấy lần đi ăn cùng anh, tôi thấy món nào có tía tô là anh đều bỏ ra.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ồ, hoá ra là em âm thầm quan tâm đến tôi.
  • Khi Minh Đạt nói ra những lời này, ngữ điệu hết sức thản nhiên, thản nhiên đến nỗi khiến An Nhiên phải xấu hổ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung, còn không mau ăn đi. Rõ nhiều lời.
  • Nói xong cô vội vàng đi thay đồ để tới công ty. Lúc bước xuống tới cổng thì đã thấy Đỗ Gia Huy chờ sẵn ở đó. Minh Đạt ở trên phòng, qua ô cửa kính nhìn thấy Gia Huy, đáy mắt toát lên sự lạnh lẽo. Đúng lúc đó thì Gia Huy cũng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Minh Đạt, cả hai gườm gườm nhìn nhau như muốn giết người tới nơi.
  • Trên đường đi tới công ty, Gia Huy có hỏi cô:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Bác trai được xuất viện chưa em?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ bố em ngày mai là được xuất viện anh ạ.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tình hình sức khỏe của bác thế nào?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng ổn hơn rồi anh.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy à? Vậy thì anh có thể yên tâm rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn anh… Gia Huy.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tuần sau trung tâm thương mại trong Sài Gòn của Nhất Trung khai trương, em tới được không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À, hôm qua anh Nhất Trung có nói với em rồi. Tất nhiên là em sẽ sắp xếp tới rồi ạ.
  • Gia Huy cười tươi nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh cũng vậy. Có gì thì anh sẽ đặt vé cho cả anh và em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • Mười lăm phút sau xe của hai người dừng lại trước cổng công ty. An Nhiên cầm túi xách bước xuống, mỉm cười:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em vào công ty trước đây, anh lái xe cẩn thận.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng? Có chuyện gì vậy anh?
  • Gia Huy nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói một lời gì đó nhưng rồi lại không biết nói thế nào. Hai người nhìn nhau một hồi trước cổng công ty, một lát sau, Gia Huy mới chậm rãi nói.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Không có gì quan trọng đâu, chỉ muốn dặn em đừng làm việc quá sức. Có gì cần giúp đỡ hãy nói cho anh biết, anh luôn ở phía sau ủng hộ em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em biết rồi. Cảm ơn anh!
  • Thực ra trong thâm tâm An Nhiên luôn hiểu tình cảm của Gia Huy dành cho mình. Đáng tiếc là từ trước tới giờ cô chỉ xem anh như một người anh trai thân thiết, không hơn không kém.
  • Gia Huy gật đầu đáp.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thôi em vào trong đi. Nay trời trở gió mặc thế cũng hơi lạnh đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tạm biệt!
  • Gia Huy dừng xe lại rất lâu, nhìn An Nhiên từ lúc cô bắt đầu bước đi cho đến khi bóng dáng cô khuất dần, anh vẫn lặng lẽ ở đó. Trong suốt những năm tháng quen Gia Huy, việc này đã trở thành thói quen khó bỏ của anh, lúc nào cũng âm thầm hướng về cô, lặng lẽ chờ đợi cô, nhưng cho đến khi có sự xuất hiện của Minh Đạt, anh mới hiểu bản thân không thể đứng im một chỗ được nữa rồi.
  • Mấy ngày này An Nhiên trực tiếp chỉ đạo công ty cũng khiến cho vài người cổ đông bất mãn và xem thường năng lực của cô. Tuy nhiên sau khi cô ký thành công hợp đồng với Nhất Trung thì cái nhìn của các cổ đông với cô ít nhiều cũng được cải thiện.
14
Có cảm giác với tôi, là điều vô lý với em