Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Bắt đầu cuộc sống mới
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Từ giờ trở đi, có chết anh cũng không để em rời xa anh
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lại nói mấy lời vậy rồi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh nói thật. Em biết không, anh từng hận bản thân mình nhiều lắm. Anh không muốn ai chăm sóc em ngoài anh, không muốn nhìn thấy bất kỳ thằng đàn ông nào nhòm ngó tới em, vì anh rất yêu em!
  • Một lúc sau, An Nhiên chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Nhìn dáng vẻ đã ngủ say giặt cô, khoé môi anh khẽ cong lên nụ cười đầy yêu thương. Đem cô ôm càng chặt, anh khẽ tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm đôi mắt lại, hít thật sâu hơn thơm ngát thuộc về riêng cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
  • Ở lại Singapore thêm 1 tuần giải quyết công việc nữa thì hai người đặt vé đưa cu Shin và đi Tư về Việt Nam. Trộm vía tuy là lần đầu đi máy bay nhưng cu Shin ngoan lắm, cứ ăn với chơi chán trong lòng bố rồi lại ngủ tít cho tới khi về Việt Nam.
  • Chiếc xe tiến vào bên trong căn biệt thự màu trắng ngà. An Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh. Tòa nhà xây dựng theo kiến trúc kiểu châu u ba tầng màu trắng, đồ sộ, trang trọng, cho dù bây giờ đã là mùa đông nhưng bãi cỏ trong vườn vẫn được chăm sóc xanh tốt. Chiếc bàn tròn màu trắng vẫn được đặt ở chỗ cũ, bể bơi ngoài trời ở đằng xa lóng lánh màu xanh da trời.
  • Thời gian như dừng lại.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đã hai năm An Nhiên rời xa nơi này, nhưng ở đây vẫn giống như ngày xưa, giống như từ trước tới giờ chưa từng xảy ra nhiều chuyện đến thế, dường như nơi đây mãi mãi dừng lại ở thời kỷ niệm của cô và anh.
  • Minh Đạt một tay bế con, một tay nắm chặt tay cô bước vào bên trong. Bố mẹ anh đang ngồi trên chiếc sofa màu da bò được làm từ gỗ hồ đào, cô người hầu đang rót cà phê cho hai người, mùi cà phê thơm phảng phất trong căn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn cô với ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Anh mỉm cười ôm nhẹ vai cô rồi dẫn cô đến trước mặt hai người, vui vẻ lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bố mẹ, con mang con dâu và cháu trai của bố mẹ về đây.
  • Sau hai năm gặp lại, bà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức yêu thương. Cô xúc động cúi đầu chào:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố, mẹ…!
  • Bà lên tiếng hỏi.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Cuối cùng con cũng chịu về rồi. An Nhiên, đây là…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Là cháu nội của mẹ đó ạ.
  • Cô nói tới đây thì ông bà đã chẳng giấu nổi niềm hạnh phúc bằng những giọt nước mắt vỡ oà. Và đây, cũng là lần thứ hai cô thấy mắt bố chồng mình đỏ hoe vì khóc.
  • Nói rồi bà vội vàng ôm lấy cu Shin. Ban đầu vì bà hơi vội vàng nên thằng bé thích ứng không kịp, có chút mếu máo. Nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay ông bà nội. Thỉnh thoảng thằng bé còn giơ bàn tay nhỏ xinh chạm vào mặt ông bà chọc cho hai người cười không ngừng. Bà bảo với ông:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ông nhìn này, hệt như thằng bố nó. Mới nhỏ mà trộm vía đẹp hết phần người khác.
  • Ông nghe vậy cười cười đáp lời:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Bà nhìn thế nào chứ tôi nhìn cháu tôi còn đẹp hơn bố nó. Mái tóc nâu nâu, nước da trắng, môi đỏ. Nụ cười còn bé mà toát lên nét tà mị mê hồn, từng đường nét trên khuôn mặt còn tinh tế hơn cả bố nó.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đúng rồi, công nhận càng nhìn càng yêu quá trời.
  • Cả ngày hôm đó, hai ông bà tranh nhau chơi với cục cưng nhỏ nên thành ra hai vợ chồng rảnh rỗi ghê cơ. Mãi tới khi cục cưng nhỏ ngủ thì cô mới có thời gian nói chuyện riêng với bà. Cô hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ có giận con không ạ?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Không, mẹ thấy thương con nhiều hơn. Tại sao con mang thai mà không nói cho mẹ biết. Sinh con và nuôi con một mình vất vả lắm. Mẹ đã liên lạc với con nhiều lần nhưng không được.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con xin lỗi, con làm mẹ phiền lòng rồi.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Thôi. Chuyện qua rồi, lỗi cũng ở mẹ và Đạt. Con có biết lúc Đạt nó nói đã tìm thấy con, mẹ hạnh phúc tới mất ngủ. Bây giờ nhìn hai đứa đoàn tụ, lại có tiểu bảo bối, bố mẹ vui lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đừng buông tay nhau lần nào nữa con nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Tụi con sẽ cố gắng không phạm sai lầm lần nào nữa. Sẽ cùng nhau vun vén và xây đắp gia đình này mẹ ạ.
  • Nghe tới đây bà cũng bật cười ôm cô vỗ về mấy cái. Một lúc sau thì cu Shin dậy, bà lại vội vã giành chăm cu Shin. Tối đó ông bà còn nhất quyết đòi để Shin ngủ cùng ông bà. Thấy Shin cũng ngoan, mà cô không biết từ chối thế nào nên đành đồng ý.
  • Ăn cơm tối xong hai vợ chồng cô cũng lên phòng. Xa căn phòng đã hai năm nhưng cô vẫn thấy quen thuộc vô cùng. Minh Đạt nhìn cô, khi cô vừa bước chân vào căn phòng thì anh đã nhấc bổng cô lên đặt trên chiếc giường quen thuộc. Thế rồi, bên trong căn phòng bỗng trở nên ấm áp lạ thường, mặc dù ngoài trời, từng cơn gió mùa đông đang thổi lạnh buốt.
  • Đêm ấy, cô và anh lại quấn với nhau không biết bao nhiêu lần. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, vừa bước chân xuống giường mới cảm nhận được cơ thể đau nhức tới nhường nào. Mà đã thế anh còn có ý định xấu xa muốn rần cho cô trận nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Buông em ra, em xuống xem đồ ăn sáng cu Shin thế nào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cu Shin có mẹ chăm rồi. Bây giờ em không giành được đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nay em còn đến công ty đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mới về nước em đã muốn đến công ty rồi sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em đến xem tình hình thế nào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy anh đưa em đi.
  • An Nhiên gật đầu rồi dỗ mãi anh mới chịu buông tay để cho mình bước vào đánh răng rửa mặt. Vừa bước tới công ty, người đầu tiên cô muốn tìm là Bảo Châu. Hai người vừa gặp nhau đã ôm chầm lấy nhau bật khóc, rồi cả hai cùng tâm sự với nhau những chuyện trên trời dưới biển.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, cuối cùng cậu cũng trở về.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ, tớ trở về rồi đây. Mà coi bộ dạo này cậu tăng cân hơn đúng không?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Ừm đấy, khổ thế, chưa chồng con gì mà không bằng cậu một chồng một con.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Haha, cậu béo lên mới xinh. Thế dạo này yêu ai chưa?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tớ….
  • Bảo Châu ngập ngừng không nói, An Nhiên cười trêu:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vẫn đợi người đó hả?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Hả? Làm gì có ai.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi cậu không phải giấu mình nữa. Mình biết cậu thích anh Huy mà.
  • An Nhiên vừa dứt lời thì Bảo Châu vội vàng bịp miệng An Nhiên lại, xấu hổ nói:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Cậu lại nói linh tinh.
  • An Nhiên cười:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu nhau có gì sai?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Nhưng mà… Tớ yêu đơn phương thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngốc, mạnh dạn nên, tớ tin hai người sẽ thành quả ngọt.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thế cu Shin đâu rồi? Nhớ thằng bé muốn chết. Lần trước sang chơi với nó mà nó còn kiêu không thèm cho bế chứ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Haha thằng bé bây giờ là độc quyền của ông bà nội rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Thế nhân cơ hội này sinh thêm em cho cu Shin thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, chắc đợi thêm thời gian nữa. Mà cũng biết đâu được. Lộc trời cho thì cứ nhận nhiệt tình.
  • Hai người cười nói vui vẻ thêm một lúc thì An Nhiên đứng dậy đi thăm các phòng ban. Chú của An Nhiên nói:
  • Chú An Nhiên
    Chú An Nhiên
    - Cả bố con cháu về rồi thì chú sắp được nghỉ ngơi rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú không ở lại công ty nữa ạ?
  • Chú An Nhiên
    Chú An Nhiên
    - Thôi, chú phải về với ngôi nhà nhỏ của chú đây.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú, cháu cảm ơn chú đã giúp nhà cháu trong thời gian khó khăn vừa qua.
  • Chú An Nhiên
    Chú An Nhiên
    - Ngốc, Sao mày nói mấy lời như vậy, mình là người một nhà mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng hihi.
  • Hôm đó, Khi từ công ty trở về, vừa về đến nhà cô đã thấy bố mẹ mình ở nhà. Lúc này, bố mẹ hai bên đều đủ cả. Hai bà chăm cháu, hai ông chơi cờ, không khí gia đình tràn ngập hạnh phúc. Cô còn nghe bố chồng mình nói:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Hay là tôi mới ông mỗi người xây căn biệt thự gần nhà tụi nhỏ. Vừa để trông cháu lại ngày nào cũng được đánh cờ với nhau.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Ý của ông được quá nhỉ? Biết đâu vài năm nữa mình lại còn có thêm vài đứa cháu. Sợ hai bà ấy không trông nổi.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Đấy đấy, đúng ý tôi.
  • Minh Đạt mỉm cười ghé sát vào tai cô nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em nghe hai bố nói rõ chưa? Vài đứa nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh cứ làm như em đẻ như gà ấy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em là gà mái? Anh gà trống. Có gà trống chất lượng thế này thì lo gì.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đồ Khùng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đấy, giờ còn kêu chồng khùng rồi đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì sao, anh ý kiến gì ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không, anh đâu dám ý kiến gì. Nhà phải có nóc!
  • An Nhiên bật cười nhìn anh. Hạnh phúc thật đơn giản, nhưng để có hạnh phúc lại không hề đơn giản, chúng ta phải trải qua rất nhiều nỗ lực mới có được nó. Và hạnh phúc chỉ đến với những người biết trân trọng, biết nỗ lực để đạt được điều mình muốn. Trên đời này, không có ai gặp nhau là ngẫu nhiên cả. Mỗi người đến bên đời bạn đều là một cái duyên, hãy trân trọng và yêu thương khi còn có thể.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 1 năm sau..
  • Mùa thu năm ấy, tại phòng sinh trong bệnh viện phụ sản.
  • Minh Đạt kiên nhẫn ngồi bên cạnh nắm chặt tay An Nhiên, miệng cứ nhắc đi nhắc lại một câu:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không sao đâu, cố lên em, cố lên… Sắp được gặp con rồi.
  • Mỗi lần cơn gò đến, cô đau như chết đi sống lại nhưng không dám thét lên, chỉ siết chặt tay anh khóc như mưa. Và khi cơn đau lên đỉnh điểm, cô đã không kiềm chế được mà túm chặt tóc anh, Minh Đạt lúc đó không hề dám kêu ca nửa lời. Mẹ cô thấy vậy nói:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Nhiên, đau tóc chồng con.
  • Mẹ anh nghe vậy đứng bên cạnh đáp:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Kệ đi chị thông gia, thế thấm thía gì với cơn đau của con dâu tôi.
  • Mỗi lần bác sĩ vào thăm khám, anh lại hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có cách nào không đau nữa không? Vợ tôi đau thế này thì sinh sao được?
  • Bác sĩ nghe anh nói xong, ngơ ngác nhìn kiểu lạ đời rồi nói:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Các người làm ăn kiểu gì vậy? Không còn cách nào không đau sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đau thì mới đẻ được anh ạ.
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Phụ nữ sinh thường là tốt nhất, anh động viên vợ cố gắng thêm đi ạ. Bây giờ mới mở được 7 phân.
  • Nhìn mặt mũi cô tái xanh, chẳng biết sao lúc đó anh cũng rơi nước mắt vì xót xa. Khoảng 30 phút sau, bác sĩ nói rặn được rồi. Cô cố dồn hết toàn bộ sức lực để rặn mấy hơi. Cuối cùng, tiếng khóc oe oe của bé con vang lên, bác sĩ reo lên nói:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Là một cô công chúa nặng 3,9kg. Trộm vía xinh như thiên thần ấy.
  • Lúc đó, cả gia đình đã vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Bác sĩ cắt rốn cho bé xong thì bế con lại cho hai vợ chồng nhìn. Con bé trộm vía kháu khỉnh, khóc to nhất phòng.
  • Bác sĩ hỏi:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Anh chị đã đặt tên gì cho bé chưa?
  • Cả hai nhìn nhau mỉm cười nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bảo An.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bảo An.
  • Mong con sẽ có một cuộc sống bình an, hạnh phúc
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sau tất cả, An Nhiên lựa chọn ở bên hắn. Gia Huy đau khổ vô cùng. Suốt bao năm qua, anh bỏ tất cả, bỏ cả sự nghiệp, thậm chí từ mặt họ hàng chỉ để theo đuổi cô. Nhưng cuối cùng, thứ anh nhận lại chỉ bằng không.
  • Anh quyết định quay vào Sài Gòn. Công ty của gia đình hiện đang ở đó. Một phần, anh muốn rời xa vùng đất Hà thành chứa đầy kỷ niệm giữa anh và cô. Phần còn lại, anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
  • Trung tâm mua sắm thứ 19 thuộc tập đoàn Đỗ thị.
  • Tiếng vỗ tay giòn giã, tiếng pháo nổ tưng bừng, hai con lân ở phía trước tung tăng nhảy múa. Hôm nay tập đoàn nhà họ Đỗ khai trương chi nhánh mới, người đang cắt băng khánh thành kia là Đỗ Gia Huy - tổng giám đốc tập đoàn Đỗ thị, cháu trai trưởng của Đỗ Minh Quân.
  • Đoàn khách mời từng hàng dài lần lượt bước vào, bắt tay tổng giám đốc liên tục nói:
  • - Chúc mừng, chúc mừng.
  • Đỗ Gia Huy vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, đứng ngay ngắn ở giữa, mặc bộ vest trắng sữa, chân đi đôi giày tây đen. Khuôn mặt khôi ngô, thân hình chuẩn soái ca ngôn tình, làn da trắng mịn, đôi mắt đen nhưng ánh mắt thì có vẻ lạnh lùng, sống mũi cao tự nhiên. Đúng chuẩn nét đẹp Phương Tây nhưng vẫn giữ lại dáng dấp đàn ông Châu Á. Anh cúi đầu thì mấy người bên cạnh cũng phải theo:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cảm ơn. Mời vào trong.
  • Một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi từ từ đi vào, khuôn mặt rạng rỡ, miệng mỉm cười, mái tóc phai bạc phất phơ, tiến tới vỗ vào vai Đỗ Gia Huy, liên tục gật đầu khen:
  • Chú Bảo Nam
    Chú Bảo Nam
    - Cháu làm tốt lắm! Dưới sự dẫn dắt của cháu tập đoàn càng ngày càng phát triển. Chúc mừng cháu.
  • Đỗ Gia Huy vẫn giữ nguyên sắc thái khuôn mặt không chút biến sắc nào. Từ nhỏ anh vẫn luôn là người sống nội tâm, ít tiếp xúc với người khác vì thế những câu trả lời của anh luôn khiến mọi người nghĩ anh cao ngạo. Cũng như hôm nay bất kể nhiều người đã hết lời khen ngợi hay chúc mừng nhưng gương mặt anh vẫn không nở nổi một cười, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cảm ơn chú.
  • Chú ấy tên thật là Hoàng Bảo Nam, là ông chú có tiếng trong lĩnh vực đồ gốm mỹ nghệ cũng là người bạn tri kỷ của bố Đỗ Gia Huy. Hoàng Bảo Nam là một con hổ chiến đầy kinh nghiệm trong đấu trường kinh doanh. Dù không cùng lĩnh vực nhưng hai người vẫn luôn giúp đỡ nhau về cả tài chính lẫn tinh thần.
  • Hoàng Bảo Nam cũng xem như chứng kiến sự trưởng thành của Đỗ Gia Huy nên cũng khá hiểu tính tình của anh, cười đáp lại:
  • Chú Bảo Nam
    Chú Bảo Nam
    - Bố cháu đâu? Ông ấy không đến sao?
  • Đỗ Gia Huy vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng trả lời:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Hôm nay ông ấy có việc bận nên chỉ hai anh em cháu tới ạ.
  • Dường như trên gương mặt ấy dù buồn hay vui đều một sắc thái, không có chút thay đổi nào. Câu trả lời của anh luôn ngắn gọn nhất có thể. Bởi vì từ lúc nhỏ anh đã mắc chứng ám thị giới hạn thời gian đến bây giờ vẫn không thể nào thoát ra được cái vỏ bọc của bản thân.
  • Tất nhiên anh vẫn luôn kính trọng bậc tiền bối như chú Nam nên vẫn lễ phép trả lời.
  • Một người đàn ông từ trong trung tâm bước ra. Khuôn mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ, da dẻ hồng hào, bước đi tự tin, dáng người cao ráo. Anh mặc bộ vest màu xanh than, bên trong là chiếc sơ mi trắng trông vào khá phong độ. Đó là em trai thứ hai của Đỗ Gia Huy tên Đỗ Gia Mình. Nếu Đỗ Gia Huy là một tảng băng lớn lạnh lẽo thì Gia Minh lại là ánh nắng mùa xuân dịu dàng sưởi ấm cho tất cả mọi người xung quanh.
  • Chú Nam trông cũng khá ngạc nhiên khi thấy Đỗ Gia Minh xuất hiện. Cũng bởi vì bình thường phong cách luôn tự do chiếc quần bò sơ vin áo phông khoác thêm một chiếc áo vest hoặc áo bò ở ngoài. Nhưng hôm nay lại diện nguyên bộ đồ vest nhìn khá phong lưu, chín chắn.
  • Gia Minh bước lại gần, niềm nở bắt tay chú Nam chào hỏi:
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    - Chào chú Nam, chú tới rồi ạ.
  • Hoàng Bảo Nam nở nụ cười tươi rạng rỡ, vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai săn chắc Gia Minh:
  • Chú Bảo Nam
    Chú Bảo Nam
    - Gia Minh, cháu cũng ở đây sao?
  • Sau màn chào hỏi thì chú Nam đi vào trong trung tâm thương mại tham quan.
  • Giữa đám đông, đưa mắt nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp mặc bộ vest công sở màu xanh da trời đang rảo chân bước về phía Đỗ Gia Huy. Cô gái dáng người khá cao ráo, bước đi đầy tự tin chắc chắn, thân hình có vẻ săn chắc ít nhiều gì cũng biết chút ít võ thuật.
14
Bắt đầu cuộc sống mới