Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Huỳnh Bảo An khóc than ầm ĩ hết cả lên. Huỳnh Bảo Linh và Lý Thanh Hoa cũng khá ngạc nhiên, không thốt thành lời. Không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt.
  • Lý Thanh Hoa thương con gái nên vội vàng nói:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Bảo An chưa từng gặp mặt cậu gì gì nhà họ Đỗ đó sao mà kết hôn được thưa bố. Mình nói gì đi chứ không lẽ cứ ngồi nhìn con gái chịu thiệt thòi hay sao?
  • Huỳnh Bảo An khóc lóc tỏ vẻ đáng thương nói trong nghẹn ngào:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Có chết con cũng không muốn lấy tên Đỗ Gia Huy đó. Anh ta nổi tiếng “hổ băng giá” ai ai cũng biết. Không lẽ ông nội, bố, mẹ muốn nhìn con chết cô đơn ở đó hay sao?
  • Huỳnh Văn Đông cũng buông tiếng thở dài, ông cũng không đành nhìn cháu gái chịu khổ nhưng cũng không biết làm sao để từ chối nhà họ Châu. Không gian yên tĩnh, con người lặng im, cảnh vật cũng trở nên buồn tẻ, không khí ảm đạm hơn hẳn.
  • Tại biệt thự nhà họ Đỗ, tiếng chuông cửa, cô giúp việc chạy ra, cúi đầu nhẹ:
  • Người hầu
    Người hầu
    - Thưa ông mới về.
  • Đỗ Gia Minh đỡ ông nội ngồi xuống ghế sofa rót một ly trà trà nóng đặt về trước.
  • Đỗ Gia Việt từ trong phòng vừa bước ra, ngồi xuống ghế đối diện, hai tay chắp đặt trên đầu gối, nhìn qua gương mặt bố rồi hỏi han:
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    - Bố đi đường xa về có mệt không ạ?
  • Đỗ Minh Quân mỉm cười nhẹ, lắc đầu trả lời:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Bố không sao, mau gọi mấy đứa xuống đây bố có chuyện cần nói.
  • Không khí trong căn biệt thự im lặng trong chốc lát, tiếng bước chân trên cầu thang đi xuống đang dần tiến lại gần. Đó là hai đứa cháu trai của Đỗ Minh Quân, lần lượt ngồi xuống bên ghế. Cả hai đều khá ngạc nhiên khi thấy sắc mặt ông nội sau chuyến đi xa về có vẻ tốt hơn mọi ngày. Đúng ra mà nói không phải là do được đi xa mà là gặp được người muốn gặp.
  • Sau khi đầy đủ các thành viên Đỗ Minh Quân trang trọng thông báo:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Hôm nay ông đã gặp được bác Hạ, nhân tiện để bàn bạc về hôn sự của hai nhà Huỳnh và Đỗ.
  • Nhìn lên gương mặt con cháu đứa nào đứa nấy đều sửng sốt ngạc nhiên không nói nên lời. Ngay đến cả gương mặt tảng băng của Đỗ Gia Huy còn phải biến sắc thì có thể thấy thông báo này có uy lực đến như nào.
  • Đỗ Gia Long ấp úng hỏi ông nội:
  • Đỗ Gia Long
    Đỗ Gia Long
    - Hôn… Hôn ước nào vậy ông nội?
  • Đỗ Minh Quân sớm đoán trước mọi người sẽ ngạc nhiên hết sức khi nghe thông báo này nên không lấy làm lạ. Ông từ từ giải thích:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Hồi còn trẻ ông và Huỳnh Văn Đông có giao hẹn một đính ước sau này hai nhà Châu-Hạ sẽ kết thông gia. Nhưng ta chỉ có một đứa con trai là bố các cháu, lão Hạ cũng vậy nên hôn ước được chuyển sang đời cháu. Nay các cháu đều đến tuổi thành lập gia đình cũng nên thực hiện hôn ước này rồi. Gia Việt con là cháu trai trưởng thì hôn sự này ta hy vọng cháu sẽ đồng ý.
  • Đỗ Gia Huy nghe réo gọi tên mình thì bàng hoàng. Từ trước đến nay ngay cả gần gũi phụ nữ anh còn ghét vậy mà bây giờ lại bị ép cưới một cô gái chưa từng gặp mặt thì đương nhiên anh không đồng ý. Đỗ Gia Huy lạnh như băng đáp lại:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cháu không đồng ý.
  • Nói dứt câu thì anh ta đứng dậy một mạch lên phòng đóng trái cửa lại, nằm lăn ra giường, liên tục buông tiếng thở dài.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hôm sau, Đỗ Gia Huy ra khỏi nhà từ sáng sớm. Anh dường như đang né tránh gặp ông nội vì chuyện quá đột ngột chưa tìm ra được lý do thích đáng để từ chối hôn sự này. Đỗ Gia Huy luôn quyết đoán, lạnh lùng trên trường kinh doanh nhưng lại khá do dự luôn tìm cách trốn tránh đối với người thân trong gia đình.
  • Vừa đến trước cửa văn phòng anh quay người lại nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thư kí Hạ cho tôi một tách cà phê vào phòng làm việc.
  • Tiếng gõ cửa, thư kí Hạ bưng ly cà phê bước vào:
  • Thư ký Hạ
    Thư ký Hạ
    - Tổng giám đốc hôm nay trông anh có vẻ mệt mỏi. Anh nên chú ý sức khỏe.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tôi biết rồi.
  • Không khí hết sức ngột ngạt. Khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày của anh hôm nay lại thêm phần tức giận trông giống như quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
  • Một người đàn ông không gõ cửa gì tự nhiên bước vào, ngồi ngay trên ghế sofa. Anh ta trông khá phong lưu, tuấn tú, khuôn mặt vẹn toàn, niềm nở. Nhưng nhìn vào thì có thể đoán ngay là một kẻ khá trăng hoa. Anh mặc bộ vest xanh lá đậm, bên trong là chiếc sơ mi sọc trắng đen. Tay rót một ly trà nóng miệng nói:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Đỗ Gia Huy cậu được lắm cậu sắp sửa kết hôn mà không thông báo gì tới anh em hết.
  • Anh ta là Trần Tuấn Phong con trai thừa kế duy nhất tập đoàn JT, con trai Ôn Cố Châu. Anh ta vốn nổi tiếng ăn chơi, hoa bướm bao vây, trước giờ chưa thật lòng với bất kì cô gái nào. Trần Tuấn Phong là bạn thân từ nhỏ của Đỗ Gia Huy.
  • Đỗ Gia Huy vừa hay đang bực sẵn trong người nên luôn tiện xả vào Trần Tuấn Phong:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cậu vào mà không biết gõ cửa sao?
  • Trần Tuấn Phong ngồi ngả người lên ghế sofa đắc ý nói tiếp:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Tôi thấy cậu sắp sửa kết hôn nên đặc biệt đến đây chúc mừng. Thế nào thấy cảm động muốn khóc chưa?
  • Đỗ Gia Huy đáp lại sự quan tâm đó bằng câu nói lạnh tanh:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Khóc lóc cái gì. Cậu không có việc gì khác mau về đi, đừng ở đây làm phiền tôi.
  • Trần Tuấn Phong tò mò chạy lại quay chiếc ghế ngồi xuống đối diện Đỗ Gia Huy, mắt nhìn chăm chăm thắc mắc hỏi:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Không đúng, cậu sắp có vợ thì phải vui chứ?
  • Đỗ Gia Huy trợn trừng mắt thêm khuôn mặt lạnh lùng, lên giọng:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cậu còn không câm mồm thì nhanh chóng biến đi.
  • Trần Tuấn Phong vội vàng xoa dịu vì cậu ta cũng phải khiếp sợ khi Đỗ Gia Huy thật sự nổi giận:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Được rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa. Cậu đừng giận.
  • Cả hai đều im lặng một lúc lâu sau Trần Tuấn Phong lòng đầy sự hiếu kỳ lại tiếp tục hỏi:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Này Đỗ Thiếu gia, cậu có vẻ không hứng thú với cuộc hôn nhân này thì phải?
  • Đỗ Gia Huy mặt không chút biến sắc, đặt cây bút trên tay xuống bàn, mắt ngước nhìn Trần Tuấn Phong nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cậu nhìn mặt tôi giống hứng thú lắm sao?
  • Ánh mắt Đỗ Gia Huy thật sự như dòng nước muốn cuốn trôi Trần Tuấn Phong đi cho khuất mắt vậy. Hình như Gia Long vẫn nhận ra ý của người bạn thân qua ánh mắt đó nên tự động rời đi không phát ra tiếng động gì cũng chả dám hỏi thêm câu nào nữa.
  • Thư kí Hạ gõ cửa vào:
  • Thư ký Hạ
    Thư ký Hạ
    - Tổng giám đốc 5 phút nữa có cuộc họp các chi nhánh.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đỗ Gia Huy bước vào phòng họp, tất cả mọi người cúi đầu chào.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Được rồi mọi người báo cáo ngắn gọn tình hình, kết quả tháng qua.
  • Lần lượt từng chi nhánh lên báo cáo nhưng Đỗ Gia Huy luôn thẳng thừng bắt lỗi. Ai cũng thấy sợ, tiếng bàn tán ồn ào:
  • - Tổng giám đốc hôm nay làm sao vậy nhỉ? Mặt như sát thủ muốn nuốt sống chúng ta vậy?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Sao hả, mọi người đến đây họp hay đến để bàn việc riêng?
  • Tất cả mọi người đều im lặng không ai dám lên tiếng. Không khí phòng họp trở nên căng thẳng, nặng nề, không một ai dám thở mạnh. Cuối cùng Đỗ Gia Huy rời đi và nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tan họp.
  • Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, không khí lắng xuống, tất cả đều nhanh chóng rời đi.
  • Biệt thự nhà họ Đỗ im ắng hẳn mọi người đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Ngôi nhà tuy đẹp đẽ sang trọng nhưng đối với một lão già như Đỗ Minh Quân lại cảm thấy cô đơn. Cả cuộc đời ông đã mệt mỏi theo đuổi sự nghiệp đến lúc về già lại ngồi một chỗ nhìn con cháu tiếp gót chân mình.
  • Điều mà ông lo lắng nhất hiện nay chính là ba đứa cháu trai đều đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng chẳng thấy đứa nào chịu dẫn bạn gái về ra mắt. Ông vẫn luôn sợ cho tới lúc gần đất xa trời vẫn chưa được nhìn thấy đứa nào kết hôn.
  • Ông chậm rãi từ phòng chống gậy đi xuống nhà bếp hỏi cô giúp việc:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Cô Trương dạo này sao không thấy mặt mũi thằng Gia Huy đâu hết vậy?
  • Cô giúp việc nghe thấy tiếng nói sau lưng quay người lại trả lời:
  • Người hầu
    Người hầu
    - Dạo này cậu chủ đi từ sáng sớm đến tối khuya muộn mới trở về, thưa ông.
  • Đỗ Minh Quân buông mấy tiếng thở dài rồi đi ra ngồi lên ghế sofa phòng khách. Lòng vẫn lo lắng không nguôi. Ông sợ với tính khí của thằng cháu trai lại làm lỡ dở hôn ước với nhà họ Huỳnh.
  • Một người phụ nữ từ trên tầng dần đi xuống. Trông vẻ ngoài gần năm mươi nhưng da dẻ căng mịn, hồng hào, nếp nhăn không đáng kể. Nhìn gu ăn mặc thì biết ngay phu nhân chủ tịch chuỗi thương mại lớn nhất khắp cả nước. Bà ấy tên Vương Tú Anh vợ Đỗ Gia Việt .
  • Vương Tú Anh vẻ mặt đầy lo lắng ngồi xuống đối diện bố chồng hỏi:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    - Bố, sao hôm nay bố thức sớm vậy?
  • Đỗ Minh Quân nhẹ ho lên mấy tiếng rồi chậm rãi nói:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Con xem đi con trai con nay đã 28 tuổi rồi còn không chịu lấy vợ, bao năm qua nó chưa từng dắt bất kì cô gái nào về ra mắt, bảo sao bố yên tâm cho được. Và cả Gia Minh, Gia Long nữa chúng cũng không còn nhỏ đâu! Bố biết bao năm qua một mình con vất vả lo cho cả gia đình này, mẹ con mất sớm, nhà toàn đàn ông chỉ biết công việc ở tập đoàn, cũng đã tới lúc tìm người cùng con gánh vác chia sẻ rồi.
  • Vương Tú Anh mặt đầy lo lắng cho sức khỏe của bố chồng khi liên tục ho nặng tiếng, gương mặt ông u sầu, tận sâu đôi mắt thấm đượm nỗi buồn khó nói. Hẳn lòng ông thật sự đang rất phiền não. Cứ như này sợ ông cụ sẽ bệnh ra mất. Vương Tú Anh nhẹ nhàng đáp lại bố:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    - Bố chú ý sức khoẻ, con sẽ tìm cách khuyên răn thằng bé. Bố đừng quá lo lắng.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Phòng tổng giám đốc, Đỗ Gia Huy đứng nhìn ngoài cửa kính, trên tay cầm một ly cà phê nhâm nhi và suy nghĩ đăm chiêu. Thực ra từ lúc anh chia tay với Lê Như Nguyệt anh chưa từng để ý một cô gái nào khác, nói đúng hơn là anh đã mất niềm tin vào tình yêu. Cuộc tình của Đỗ Gia Huy và Lê Như Nguyệt êm đẹp kéo dài suốt ba năm, anh vẫn thật lòng yêu cô, dành tất cả điều tốt đẹp cho cô. Cho tới một hôm, bất ngờ cô lấy cắp ý tưởng thiết anh đem bán cho đối thủ, rồi lấy số tiền đó ra nước ngoài cùng một gã đàn ông khác đến bây giờ không có tung tích. Đỗ Gia Huy đã phải mất thời gian rất dài mới có thể vượt qua.
  • Ở quán cà phê WOW, Huỳnh Bảo Linh vui vẻ bước vào. Bên cạnh cô còn có một người đàn ông, mặc chiếc quần tây nâu sơ vin áo phông trắng, chân đi đôi giày thể thao. Họ ngồi xuống ở bàn dành cho các cặp tình nhân. Cô phục vụ bước tới:
  • Phục vụ
    Phục vụ
    - Quý khách cần dùng gì vậy ạ?
  • Người đàn ông nhìn Huỳnh Bảo Linh mỉm cười nhẹ rồi quay sang trả lời cô phục vụ:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Cho tôi một ly nước cam, một tách cà phê và một ít bánh ngọt.
  • Anh ta là Phạm Tuấn Thành bạn trai hiện tại của Huỳnh Bảo Linh. Phạm Tuấn Thành là một chuyên viên máy tính nên thường xuyên giúp đỡ cô trong công việc viết truyện tranh. Mối quan hệ của họ đã kéo dài gần hai năm nay vẫn luôn tốt đẹp.
  • Phạm Tuấn Thành nắm lấy tay Như Yên, gương mặt đầy lo lắng, lòng xót xa, một tay vuốt nhẹ lên gò má cô nhẹ nhàng:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Bảo Linh, gần đây em gầy đi nhiều rồi. Công việc bận lắm sao?
  • Huỳnh Bảo Linh nở một nụ cười rạng rỡ:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Em không sao, có anh bên cạnh mọi thứ đều có thể vượt qua hết.
  • Phạm Tuấn Thành nắm lấy tay Bảo Linh, dịu dàng nói:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Phải để em vất vả rồi, cố gắng thêm thời gian nữa anh sẽ qua nhà hỏi cưới em.
  • Huỳnh Bảo Linh gật đầu nhẹ, rồi nở nụ cười rất tươi, lòng thầm mừng rỡ. Chỉ có khi bên cạnh Phạm Tuấn Thành cô mới được là chính mình, được quan tâm yêu thương và được cười vui vẻ.
  • Phạm Tuấn Thành ân cần nói tiếp, mắt vẫn nhìn cô không rời:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Mẹ anh vẫn nhắc em suốt. Chỉ giục anh nhanh cưới em về thôi!
  • Bảo Linh ngại ngùng đáp lại:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Thật sao? Vậy xem ra anh phải đẩy nhanh tốc độ rồi. Phải, dạo này em bận quá không có thời gian thăm bác gái. Bác vẫn khoẻ chứ?
  • Phạm Tuấn Thành nhìn sâu vào đôi mắt Bảo Linh, lắc đầu cười nhẹ:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Không sao, mẹ vẫn khoẻ.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Vậy thì tốt.
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Em ăn bánh ngọt đi, vị dâu em thích nhất.
  • Phạm Tuấn Thành xắn một miếng bánh, đưa lên miệng Bảo Linh:
  • Hai người nhìn nhau cười vui vẻ và hạnh phúc. Đối với họ đây là khoảng thời gian đáng quý nhất nên từng giây từng phút họ đều trân trọng.
  • Ở nhà họ Huỳnh, Huỳnh Bảo An kéo mẹ vào phòng đóng cửa lại.
  • Bảo An
    Bảo An
    - Hôm trước con vô tình nghe ông nội và ông Châu đó nói chuyện với nhau nếu hôn lễ này diễn ra chúng ta sẽ đủ tiền trả nợ, dư một ít để sống và còn có cả 5% cổ phần của tập đoàn Đỗ Thị.
  • Lý Thanh Hoa tròn xoe hai mắt, nhìn chăm chăm vào con gái miệng lắp bắp:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Ý con là con muốn gả vào nhà họ Đỗ đó sao?
  • Huỳnh Bảo An vốn gian xảo dối trá, nhếch môi nhẹ, mắt nhìn sâu vào đôi mắt Lý Thanh Hoa, ghé sát tai mẹ thì thầm:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Tất nhiên là không phải, sao con có thể gả cho tên lạnh lùng đó được. Nhưng mẹ quên sao nhà ta còn có Huỳnh Bảo Linh. Tuy cô ta không phải con ruột nhưng cũng mang họ Huỳnh.
  • Lý Thanh Hoa có vẻ ngập ngừng:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Làm vậy liệu có được không?
  • Huỳnh Bảo An đúng là lòng dạ nham hiểm, bản thân thì luôn miệng nói vị hôn phu lạnh lùng mà lại đẩy chị gái mình, bắt buộc hôn sự này phải diễn ra:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Mẹ, có gì mà không được. Tuy nhà họ Huỳnh không sinh nhưng cũng có công nuôi dưỡng cô ta. Mẹ cứ lấy cớ bắt chị ta trả ơn là được. Chị ta lại con trưởng tất nhiên được rồi. Cứ gả chị ta vào đó, còn tiền và cổ phần là của chúng ta. Chị ta có chết vì cô đơn ở nhà họ Đỗ thì chỉ có thể trách số chị ta không may mắn thôi.
  • Lý Thanh Hoa vốn nuông chiều con gái mù quáng cho nên dù là đề nghị gì phi lý hay trái lương tâm đi nữa thì bà ta vẫn gật đầu đồng ý.
  • Huỳnh Bảo An mở cửa kéo mẹ ra phòng khách đúng lúc ông nội và bố đang ngồi nói chuyện. Cô giả vờ đáng thương chạy lại ngồi bên ông nội, khóc lóc:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Con còn nhỏ như này đáng tiếc là gả đi quá sớm, chưa kịp báo hiếu ông nội và bố mẹ. Con còn muốn ở lại để chăm sóc mọi người. Thời gian qua chị Bảo Linh đã vất vả rồi nay có cơ hội tốt gả vào nhà giàu con lại không muốn dành. Hay là cứ để chị Bảo Linh thay con vào làm dâu nhà họ Đỗ có được không?
  • Huỳnh Bảo An tỏ bộ đáng thương, vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói. Huỳnh Văn Đông phản đối:
  • Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    - Không được, Bảo Linh từ nhỏ phải chịu nhiều thiệt thòi, bao năm qua vất vả vì gia đình này rồi. Không thể gả thay vậy được.
  • Lý Thanh Hoa chen vào bảo vệ con gái:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Dù sao Bảo Linh năm nay đã hai mươi hai tuổi nên gả chồng được rồi còn Như Kiều nó mới chỉ hai mươi tuổi vẫn còn sớm còn non dại.
  • Huỳnh Phi Dũng cũng sửng sốt khi nghe vợ và con gái nói những lời như thế nên phản đối:
  • Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    - Không được, đây là hôn ước hai nhà chúng ta dù sao cũng không thể kéo Bảo Linh vào.
  • Bảo An
    Bảo An
    - Vậy là bố với ông thà để con chịu thiệt thòi, vẫn bảo vệ Bảo Linh.
  • Huỳnh Bảo An giãy nảy lên.
  • Huỳnh Văn Đông nhìn thấy vậy cũng thương cháu gái, ông cũng không muốn để cháu mình thiệt thòi. Với thêm Hà Nội cách Sài Gòn khá xa nên nếu gả đi rồi chắc chắn ít được gặp cháu mình hơn. Ông thở dài chậm rãi nói:
  • Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    - Vậy được, nếu cháu không muốn gả vào nhà họ Đỗ thì chúng ta từ hôn. Chứ không thể có việc Bảo Linh thay Bảo An được.
  • Bảo An
    Bảo An
    - Không thể từ hôn được, thưa ông nội…
  • Huỳnh Bảo An hốt hoảng nói.
  • Vừa lúc Huỳnh Bảo Linh quay trở về trước sân. Huỳnh Bảo An chạy ra, ôm lấy Bảo Linh, khóc thút thít. Bảo Linh vội vàng hỏi:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Bảo An em làm sao thế? Em không được khỏe sao?
  • Huỳnh Bảo An vẫn không ngừng khóc lóc, tay kéo vội Huỳnh Bảo Linh:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Chị đi theo em.
  • Bảo Linh cảm thấy hôm nay có chút gì đó khác ngày thường. Bảo An đột nhiên nhẹ nhàng với cô hẳn. Khi vào tới nơi, Bảo Linh liếc mắt nhìn mọi người đoán ra có chuyện xảy ra. Trông vẻ mặt ai cũng buồn bã, Bảo An lại còn khóc nữa nên cô hỏi:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Ông, bố mẹ nhà mình có chuyện gì sao?
  • Lý Thanh Hoa hôm nay cũng đặc biệt dịu dàng, khắc hẳn với mọi ngày, bà ta ân cần nhẹ nhàng nói:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Bảo Linh con về đúng lúc lắm! Nào ngồi xuống đây. Con vất vả rồi uống chút nước đi ha.
  • Huỳnh Bảo An quỳ gối ngồi bên cạnh Bảo Linh, cầm tay cô, vừa khóc lóc vừa nghẹn ngào:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Chị thời gian qua chị vất vả rồi, bây giờ là lúc chị nên được hưởng hạnh phúc. Chị gả về nhà họ Đỗ, không cần phải làm gì hết chỉ việc ăn sung mặc sướng thôi. Có phải không?
  • Đúng là không có ai tự nhiên trở tốt. Mọi thứ đều có lí do của nó. Huỳnh Bảo Linh ngạc nhiên:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Sao lại chị gả về Đỗ gia? Là hôn ước của em và Đỗ Gia Huy mà.
14
Bàn tính hôn sự