Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Ồ không, đó chỉ là sinh lý của những người bình thường. Mà tôi cũng không giấu gì cô, lẽ ra tôi cũng không muốn nhận vụ này đâu, nhưng mà cô quá xinh đẹp khiến tôi không khống chế được.
  • Vừa nói, bàn tay hắn vừa thuận thế vuốt nhẹ một đường trên cơ thể cô khiến người cô bất giác run lên một khoái cảm. Gã đàn ông thấy thế càng đắc ý trong lòng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy tất cả…. Tất cả có người đứng sau anh…?
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Tất nhiên, chứ không tôi làm sao mơ tới cô. Nhưng mà tôi phải công nhận, cô em đã uống thuốc kích dục rồi mà vẫn kiềm chế tốt đấy.
  • Nói xong, hắn nở nụ cười bỉ ổi nhìn cô. Mà cô lúc này chỉ cảm thấy cơ thể mình càng mất đi sức lực, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Nụ cười bỉ ổi của hắn lại trở nên vô cùng mê hoặc trong mắt cô, như thể tình cảm dành cho hắn đã ăn sâu vào tâm lý cô vậy.
  • Cuối cùng hắn cũng chẳng đợi được khoảnh khắc cô chủ động nữa, hung hãn đẩy mạnh cô xuống giường, nhìn cô với ánh mắt vô cùng mãn nguyện. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức nhào tới người cô, cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ mọng của An Nhiên. Mọi thứ trước mặt cô đã trở nên mơ hồ, trong khoảnh khắc cô đã lầm tưởng người đàn ông phía trên mình chính là Minh Đạt.
  • Khi bàn tay hắn bắt đầu dời xuống cởi bỏ từng chiếc cúc áo của cô thì bỗng nhiên…. Rầm một tiếng lớn!
  • Cửa phòng bị một lực cực lớn đá văng ra, ngay sau đó cơ thể của hắn ta bị nhấc bổng lên như bao cát, bị ném ra ngoài một cách không thương tiếc. Thân thể hắn bị đập xuống đất khiến hắn kêu lên từng hồi đau đớn.
  • Thân thể của cô lập tức được một người ôm lấy, lần này trực giác của cô không thể nhầm lẫn nữa, đó là một loại hương thơm đặc biệt chỉ chồng cô mới có. An Nhiên cố gắng mở to hai mắt, cô chỉ sợ mình đang gặp ảo giác. Nước mắt của cô cũng không kìm được mà rơi xuống.
  • Minh Đạt ôm cô thật chặt, sắc mặt dường như cũng trở nên tái mét, đáng sợ tới mức dọa người. Khi anh xông vào phòng, thấy cảnh tượng trước mắt, anh thực sự muốn giết người ngay lập tức. Tâm trạng đang vô cùng kích động của anh khi nhìn thấy tên khốn kia lại khiến ánh mắt anh lạnh lẽo tới thấu xương. Ngay sau đó, anh không chần chừ cầm lấy chai rượu vang hướng về phía hắn…
  • Đúng lúc đó từ ngoài cửa xuất hiện 4 người đàn ông mặc đồ đen bước tới, trong đó có trợ lý của Minh Đạt.
  • Trợ lý
    Trợ lý
    - Thiếu gia, để chúng tôi xử lý hắn. Anh đừng động vào, bẩn tay.
  • Gã đàn ông run run van lạy, chắp tay nói:
  • Người đàn ông lạ
    Người đàn ông lạ
    - Xin anh tha mạng, tôi cũng chỉ được người ta thuê mà thôi. Chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ nói ra sự thật.
  • Bàn tay vô lực của An Nhiên cũng níu lấy tay Minh Đạt, khe khẽ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đừng giết người!
  • Minh Đạt liếc mắt nhìn cô, anh khẽ nhíu mày rồi hạ lệnh:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lôi hắn ra ngoài.
  • Cánh cửa phòng đóng sập lại, An Nhiên vẫn run rẩy nép vào người Minh Đạt, khí nóng trong người cô được da thịt mát lạnh của anh vây lấy khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cứ tham lam bám chặt lấy anh không rời.
  • Minh Đạt cúi xuống nhìn cô, nhíu mày nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đưa em về nhà nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nóng… Nóng quá…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nóng chỗ nào?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chỗ nào cũng nóng.
  • Minh Đạt thở dài định đặt An Nhiên nằm xuống giường rồi chủ động rót cho cô cốc nước mát thì chẳng ngờ cánh tay anh bị cô giữ chặt. Không những thế, mặt cô còn dụi vào cổ anh, khoé môi nở ra nụ cười mê hồn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này, em mà làm vậy nữa mà đừng trách tôi không kiềm chế được ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Minh Đạt… Là anh đúng không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm… Là tôi…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Muốn anh!
  • Minh Đạt khẽ thở dài, không biết cái loại thuốc kích dục chết tiệt nào có tác dụng mạnh mẽ như vậy. Mà thân thể cô lúc này uyển chuyển trên người anh, dính sát vào từng tấc thịt của anh, khiêu khích từng khoái cảm trong anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này Nhiên…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đừng buông tôi ra nhé. Tôi nóng quá… Anh giúp tôi đi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Để tôi đưa em đi tắm...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Tôi không muốn đi tắm.
  • An Nhiên nhất quyết nũng nịu, bàn tay kia chẳng chịu nổi còn cấp tốc cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh khiến anh còn ngăn không kịp. Lúc này, đầu óc cô chẳng nghĩ được gì cả, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân muốn hoà quyện cùng người đàn ông này.
  • Sau đó, cô còn đẩy anh xuống giường, lao đến trèo lên người anh, hôn ngấu hôn nghiến đôi môi anh. Lúc này, Minh Đạt cũng không thể kiềm chế được nữa, anh mãnh liệt đáp trả nụ hôn của cô. Một bàn tay quen thuộc trượt xuống hông cô thăm dò, ty còn lại thuần thục đem toàn bộ quần áo trên người cô cởi bỏ.
  • Bầu ngực căng tròn đang phập phồng từng hơi thở hiện ra trước mặt, chứng kiến cảnh Xuân tươi trước mắt khiến Minh Đạt nhanh chóng lật cô nằm xuống bên dưới, chiếc miệng kia cũng vội vàng ngậm lấy đỉnh Hồng đang dựng đứng của cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Minh Đạt… Ưhm…. Ưm….
  • An Nhiên khe khẽ cất lên vài tiếng, âm thanh yếu ớt yêu kiểu khiến từng cơn sóng lớn trong anh càng dâng cao. Bàn tay nhỏ của cô cũng không an phận, trực tiếp đặt lên vòm ngực rắn chắc của anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Không những thế, tay còn lại còn không kiềm chế được di chuyển xuống bên dưới, ôm chặt lấy vật cứng khổng lồ kia.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Em vẫn nóng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Để tôi giúp em.
  • Nói rồi Minh Đạt ấn tay cô đẩy vật cứng khổng lồ kia vào hang huyệt nhỏ, dù lúc ấy có chút hơi đau nhưng sau cùng lại thỏa mãn vô cùng, hơi nóng trong người cũng giảm nửa. Cô rên rỉ bấu chặt vai anh, thở hổn hển.
  • Minh Đạt cất tiếng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đỡ nóng hơn chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đỡ… Đỡ rồi.
  • Cô dùng hai tay ôm chặt lấy người anh, từng nhịp đẩy ra vào trong người cô, hết lần này tới lần khác, từ nhẹ nhàng rồi nhanh dần, cứ thế thời gian trôi qua, khắp người cô cũng đã không còn thấy nóng, chỉ còn lại một cảm giác sung sướng cực độ.
  • Sau một hồi cùng nhau vận động kịch liệt, cả người An Nhiên như bị ai đó rút cạn sức, không còn muốn nhúc nhích gì nữa mà muốn chìm vào giấc ngủ. Minh Đạt ngồi dậy, chủ động đi vào nhà tắm lấy khăn lau cho cô. Khi thấy bóng dáng anh khuất một lát, cô mới xấu hổ nhăn mặt nghĩ lại mọi chuyện, hận không có cái hố nào chôn cái bản mặt này xuống ngay lập tức. Cô biết rất rõ, dù bị uống thuốc kích dục thì trong thâm tâm cô, người cô muốn duy nhất chính là anh.
  • Mới nghỉ tới đó thì Minh Đạt đã cầm khăn đưa cho cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Khăn của em nè.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em còn nóng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Hết… Hết rồi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em đang ngại đó à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đâu có.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Rõ ràng là em đang ngại?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi… Anh đừng nói nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lúc nãy ai nói muốn tôi ấy nhỉ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không phải em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Chỉ không ngừng xin tôi thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng nói nữa, tôi không biết.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lại xưng tôi rồi.
  • An Nhiên ngơ ngác nhìn anh, Minh Đạt cười nhẹ ngồi uống kế bên cô. Cô kéo chăn chùm qua cổ. Anh ghé sát vào cô nói nhỏ:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đến giờ em vẫn muốn xưng tôi sao? Em có thấy xưng tôi suốt vậy có nhạt nhẽo không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy anh muốn thế nào? Tôi….
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi cái gì mà tôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em… Xưng em được chưa?
  • Minh Đạt bật cười, bàn tay to lớn đưa lên xoa đầu cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em ngoan lắm. Ngoan vậy tôi mới thương.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Xuỳ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em còn không phục?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Một chút!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này cô gái của tôi, em kém tôi chục tuổi ấy. Người lớn bảo em phải nghe chứ.
  • Cô nghe vậy bụm miệng cười đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Giờ lại còn cậy ai ra đời sớm hơn nữa hả?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tất nhiên, dù gì đầu thai cũng là một công việc đó cô gái.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thì lý luận giỏi rồi. Mà sao anh biết em ở đây?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em quên rồi à? Chính em dặn Bảo Châu rằng nếu trong 30 phút nữa không thấy em về thì cô ấy phải gọi cho tôi mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng mà sao anh tìm ra khách sạn này nhanh vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi có cài định vị của em.
  • An Nhiên tròn xoe mắt nhìn anh, nhíu mày nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh dám?
  • Đáy mắt Minh Đạt tràn ngập sự yêu thương chiều chuộng, anh kéo cô ôm vào lòng mình, anh cười:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi muốn biết định vị của vợ mình thì không phải bị phạm pháp chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    -Tất nhiên là có. Tội xâm phạm quyền riêng tư!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy trong trường hợp này là đúng hay sai?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì… Thì….
  • An Nhiên ngập ngừng không cãi được, Minh Đạt nhìn cô, liền không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa. Mà thực ra thuốc trong người cô vẫn chưa tan hết, dễ dàng bị kích thích từng cơn khoái cảm với anh. Cả hai từ từ ngả lưng xuống chiếc giường, An Nhiên nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đúng thiệt là tên xấu xa!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy em… Có yêu tên xấu xa này không?
  • Tới lúc này, An Nhiên cũng không muốn giấu lòng mình nữa, cô khe khẽ gật đầu. Anh cười mãn nguyện nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi muốn nghe từ chính miệng em nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Em yêu anh!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh cũng yêu em!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng ngày hôm sau, An Nhiên vừa bước chân tới đại sảnh của công ty đã thấy có rất nhiều phóng viên và những người tự xưng là kẻ bị hại khi mua những sản phẩm do An Nhiên thiết kế trong những ngày vừa qua, họ đến đây với mục đích gây khó dễ và đòi trả lại hàng.
  • Khi vừa nhìn thấy An Nhiên , tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Đúng lúc đó Bảo Châu cũng đi tới, Bảo Châu định kéo cô bước đi cửa sau thì An Nhiên lại bình tĩnh nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Kệ đi. Mình đứng đây để trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người. Cậu đừng lo.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Mình sợ những người đó sẽ gây khó dễ cho cậu đó An Nhiên .
  • Bảo Châu vừa dứt lời thì cả đám người kéo tới khiến bảo vệ ngăn không kịp. Một tên phóng viên lên tiếng:
  • Phóng viên
    Phóng viên
    - Cô Trần An Nhiên đây rồi. Thưa cô cho chúng tôi biết những tin đồn trên mạng về việc cô ăn cắp thiết kế của người khác và nhái lại các thương hiệu của nước ngoài có đúng không ạ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi, Trần An Nhiên , tôi đứng trước mọi người khẳng định những thông tin đó hoàn toàn sai sự thật. Tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh mình trong sạch, trong ngày hôm nay thôi,mọi người sẽ biết thực hư thế nào.
  • Nghe vậy, một người phụ nữ béo, trang điểm đậm, cũng tự nhận mình là khách hàng, cô ta không tự chủ được mà cầm chiếc váy ném thẳng vào mặt cô trước nhiều người. Cô ta lớn giọng nói:
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    -Cái loại bị phát hiện bộ mặt thật rồi còn đứng đây vênh váo. Tưởng hay ho lắm ấy.
  • Đúng lúc ấy, Minh Đạt từ xa bước tới chỗ An Nhiên , dáng người anh cao lớn, toàn thân toát ra hàn khí lạnh lẽo khiến người khác không lạnh cũng thấy run vì lạnh. Đặc biệt là đôi mắt anh nhìn những người đang muốn ức hiếp cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh lạnh lùng cất lời:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    -Vợ tôi tốt nghiệp trường đại học danh giá nhất nước Mỹ. Thời gian ở trường liên tục nhận học bổng với thành tích xuất sắc. Vợ tôi cũng đã xuất sắc giành nhiều giải thưởng bên đó, mang lại tiếng vang lớn cho ngành thời trang nước nhà. Cô ấy là nhà thiết kế vừa trẻ vừa nổi tiếng nhất cái công ty này, số hợp đồng mang về cho công ty thời gian gần đây cũng không phải là ít. Ngoài ra, vợ của tôi không phải là “cái loại đó”, cô ấy có tên, tên cô ấy là Trần An Nhiên , nếu xét từ góc độ này, tất cả các người có mặt ở đây cũng không đủ tư cách xách dép cho cô ấy.
  • An Nhiên nghe tới đây liền ngước mắt nhìn anh, mà vẻ mặt của anh trước giờ nhìn những người kia vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như thế. Tất cả các phóng viên đương nhiên nhận ra anh là ai, bọn họ biết anh có sức ảnh hưởng thế nào trong cái thành phố này, vớ vẩn chỉ cần nói thêm một câu nữa cũng đủ mất cả sự nghiệp bao năm theo đuổi. Chẳng nói đâu xa, hôm trước đàn anh đàn chị của bọn họ nhận viết bài của anh và Thu Uyên, ngay lập tức đêm đó đã bị sa thải. Bởi vậy, trứng không thể chọi với đá, họ biết thân biết phận im miệng. Nhưng mà những người khách hàng kia, họ vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì, vẫn mạnh miệng nói:
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Dù cho vợ anh có thế thì đã sao, nhưng sự thật ăn cắp vẫn là ăn cắp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nói vợ tôi ăn cắp? Vậy bằng chứng đâu?
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Bằng chứng rành rành trên mạng đó. Với chúng tôi là những người mua hàng trực tiếp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được, vậy bây giờ tất cả mọi người có dám cho tôi họ tên và địa chỉ của từng người một không?
  • Vài người nghe vậy, sắc mặt thoáng chút hoảng hốt, dù sao bọn họ cũng chỉ là được thuê tới đây diễn mà thôi, chứ họ cũng không muốn đi quá sâu vào cuộc sống riêng tư. Người đàn bà mạnh miệng nhất từ đầu tới giờ vẫn giữ nguyên sắc mặt và thái độ nói.
  • Người phụ nữ
    Người phụ nữ
    - Cho thì cho, tôi sợ các người chắc.
  • Minh Đạt kêu trợ lý Duy ghi thông tin lại rồi kéo tay cô bước đi. Những ai chuẩn bị lên tiếng thì đã có dàn vệ sĩ mặc áo đen của anh chắn ngang trước mặt, sắc mặt ai cũng lạnh và nghiêm túc khiến họ không dám ho he nữa.
  • Lên tới phòng, An Nhiên hỏi anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao hôm nay anh lại tới đây?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh không tới thì để bọn họ bắt nạt vợ anh à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì em cũng có cách giải quyết mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đối với những người đó, không thể dùng lý lẽ được đâu em ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế cái tên kia đã khai ra gì chưa anh?
  • Minh Đạt ngồi xuống ghế sofa, thuận tay kéo cô ôm vào lòng mình, chậm rãi nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đã rơi vào tay anh rồi thì cóc cũng phải mở miệng chứ đừng nói là không nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế hắn ta khai là ai?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên.
  • Minh Đạt dõng dạc nói từng từ một, đối với An Nhiên mà nói như sét đánh ngang tai. Từ trước tới giờ cô và cô ta không hề có thù hằn gì ngoài cùng yêu người đàn ông mang tên Minh Đạt . Chẳng có lẽ, tình yêu có thể khiến người ta bất chấp thủ đoạn như vậy sao?
  • Lúc này, Minh Đạt lại nhìn cô, anh nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh dò ra được IP của tài khoản “phù thủy phép thuật” kia rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Là ai hả anh?
  • An Nhiên gấp gáp hỏi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Người đó là…
  • Minh Đạt hơi ngập ngừng, An Nhiên có hơi sốt ruột nhìn anh, anh thở dài nói tiếp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lại là Thu Uyên?
  • Anh gật đầu, An Nhiên lần này cũng không hề thất kinh như lần trước. Có điều cô nghĩ mãi, tại sao cô ta lại có thể lấy công việc để thỏa mãn việc cá nhân của mình chứ? Trong khi cô ta cũng đang là người mẫu đại diện cho công ty?
  • An Nhiên liếc mắt nhìn anh, muốn nói gì đó mà chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng trước:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em yên tâm, anh sẽ khiến những người liên quan tới chuyện này trả cái giá đắt nhất.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có ngại về mối quan hệ của anh và Thu Uyên không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tại sao anh phải ngại khi anh và cô ta đã là quá khứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Quá khứ? Vậy những hình ảnh trên báo vừa rồi thì sao? Em tưởng hai người đã quay lại?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - À thì ra em cũng quan tâm tới những tin tức đó?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đâu có, tại nó cứ đập vào mắt ấy chứ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Còn cãi?
  • An Nhiên tủm tỉm cười, Minh Đạt khều khều vào eo cô khiến cô không thể không thừa nhận mà bật cười thành tiếng rồi gật đầu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được rồi, em thừa nhận em có để ý.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy em có ghen không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh toàn hỏi thừa.
  • An Nhiên vừa dứt lời thì đã chìm trong đôi môi của anh rồi. Nụ hôn của anh đến quá đột ngột, cũng quá điên cuồng, làm cho cô không kịp phản ứng, chỉ có thể tuỳ ý để sức mạnh của anh dẫn dắt, cứ thế mà trầm luân.
  • Mãi lâu sau anh mới chịu buông tha đôi môi của cô. Trong đáy mắt anh tràn ngập tình yêu thương dành cho cô. Mà cô cũng dịu dàng nhìn anh, xấu hổ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đang ở công ty đó.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Phòng đóng cửa, ai nhìn thấy đâu mà em sợ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đúng thiệt là… Bá đạo!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh bá đạo bằng em không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em làm sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em đúng là người phụ nữ vô tình còn hay quên mà. Quấn lấy anh suốt chiều qua tới đêm qua mà đã quên nhanh vậy sao?
  • An Nhiên sững người tới há hốc miệng, dường như đủ nhét một quả chanh vào vậy. Trong đầu cô, từng hình ảnh hai người quấn quýt lấy nhau, kịch liệt hoan ái lại như hiện về trước mắt. Sau đó, hai má cô bắt đầu ửng Hồng như hoa đào tháng 4 nở rộ. Trời ơi, sao anh có thể dễ dàng nói mấy lời này được chứ, xấu hổ muốn chết à!
14
Anh cũng yêu em. (Có H)