Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Sáng sớm hôm sau mẹ An Nhiên đã cho người chuẩn bị từ quần áo tới đầu tóc cho cô một cách rất cẩn thận. Nói rồi ông bà dẫn cô tới một khách sạn nổi tiếng nhất Hà Nội. Khi nhà cô vừa bước vào, phục vụ đã dẫn ba người lên trên tầng hai khu Vip. Cô ấy kính cẩn nói:
  • Phục vụ
    Phục vụ
    "Hứa tổng giám đốc nói rằng xin mọi người chờ một lát do gặp một chút công việc ạ. Không biết 3 vị muốn uống gì không ạ?"
  • Bố cô nghe vậy khẽ gật nhẹ đầu đáp:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Cảm ơn, cô có thể ra ngoài rồi."
  • Sau khi cô phục vụ đi khỏi thì An Nhiên mới lên tiếng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bố mẹ xem, nếu bọn họ thành ý thì đâu để chúng ta chờ như vậy."
  • Mẹ cô mỉm cười nói:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    "Con bé này, hai bác ấy chắc bận công việc gì thôi. Hơn nữa người ta điều hành một tập đoàn lớn, đương nhiên số lượng công việc còn rất nhiều."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Mẹ, chẳng phải bố cũng điều hành một công ty lớn, cũng trăm công nghìn việc còn gì ạ."
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "An Nhiên, chờ một lát đi con. Bố tin rằng sau khi con gặp hai bác ấy nhất định con sẽ quý hai bác ấy."
  • An Nhiên tuy không đồng ý với lời nói của bố mẹ mình nhưng cũng không phản bác, chỉ khẽ thở dài gật đầu.
  • Cứ như vậy, ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, cũng không thấy bóng dáng họ đâu, cô nhìn xuống đồng hồ tay mình lần nữa rồi đứng dậy nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bố mẹ, chúng ta về thôi ạ. Con gái bố mẹ cũng không ế được đâu mà phải chờ đợi thế này."
  • An Nhiên vừa dứt lời thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cháu chào cô chú ạ. Xin lỗi vì gia đình cháu có việc đột xuất nên tới muộn."
  • An Nhiên đang đứng quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói kia có chút quen thuộc khiến cô bất giác hơi run vì liên tưởng tới một người.
  • Đến khi cô xoay người lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh ta, trong lòng cô không nhịn được thầm rủa một tiếng "oan gia ngõ hẹp”.
  • Thực sự khi nhìn thấy Hứa Minh Đạt ngay trước mặt mình khiến cô sửng sốt đến đứng hình. Nhưng rất nhanh cô liền trấn tĩnh lại.
  • Đối với sự xuất hiện của An Nhiên, hình như Minh Đạt lại không hề kinh ngạc, anh từ từ bước đến chỗ cô, đưa tay ra chào hỏi bố mẹ cô rồi tới lượt cô.
  • Ban đầu cô chỉ muốn bắt tay anh một chút theo phép lịch sự, nhưng khi vừa định rút tay về, lại cảm thấy bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy tay mình. Cho dù không nhìn thẳng anh, cô cũng có thể cảm giác được anh đang nhìn mình không chớp mắt, giống như một con hổ đang nhìn chằm chặp con mồi.
  • Dưới cái nhìn soi mói đó, cô cũng ngước mắt nhìn lên, quả đúng là ánh mắt đen thẫm kia đang nổi lên tia bỡn cợt với mình. Sau một khắc, bàn tay to lớn của anh ta cũng chịu buông ra.
  • Ngay sau đó thì bố mẹ của Hứa Minh Đạt cũng xuất hiện, hai bên tươi cười chào hỏi nhau, mẹ anh không ngừng khen ngợi cô, có vẻ như bà rất hài lòng về cô con dâu tương lai này rồi.
  • Anh ngồi đối diện cô, chẳng biết sao cô lại có cảm giác không thoải mái và muốn tránh né ánh mắt này.
  • Mẹ của anh lên tiếng trước:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Bác đã nghe mọi người kể nhiều về cháu lắm An Nhiên, quả nhiên hôm nay gặp mặt cháu còn đẹp hơn mọi người nói. Phải không Đạt?"
  • Bà quay qua hỏi con trai mình, Hứa Minh Đạt cười nhẹ đáp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Đúng rồi mẹ. Con thấy cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất mạnh mẽ nữa đấy ạ. Nhìn tướng thế này có vẻ còn thích giúp đỡ người khác nữa cơ."
  • An Nhiên nhíu mày nhìn anh, cô đè nén tâm trạng giữ thể diện cho bố mẹ mình nên chỉ biết cười nhẹ đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh quá khen rồi ạ. Dù sao cũng cảm ơn anh và bác gái đã có những lời lẽ tốt đẹp dành cho cháu."
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Cháu không phải khách sáo, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà. Hay theo bác nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô dần đi là vừa."
  • Bà vừa dứt lời thì mọi người đều gật đầu đồng ý, chỉ có cô là trong lòng đang dâng trào đủ các cung bậc cảm xúc.
  • Thi thoảng cô lại liếc mắt nhìn anh để đánh giá, đáng tiếc ánh mắt của anh sâu thẳm, tựa như hồ không thấy đáy, cô chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như có như không của anh, nhưng lại không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, đối với anh cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì không?
  • Trên bàn ăn, thức ăn đã đầy đủ với những món ăn được trang trí đẹp mắt đúng với đẳng cấp thượng lưu. Hai bên gia đình vui vẻ bàn bạc việc trọng đại của Hứa Minh Đạt và An Nhiên.
  • Nghe vậy, bất giác trong lòng cô có chút hoảng hốt, xem ra đây không phải là một cuộc hôn nhân đơn giản, mà nó còn liên quan tới cả sự nghiệp nhà cô nữa. Cô liếc mắt nhìn về phía bố mẹ mình, cô không biết phải làm sao? Sau một hồi cô đứng dậy nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Con xin phép vào nhà vệ sinh một lát ạ."
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Ừ con đi đi."
  • Chẳng biết là có phải là An Nhiên đang mải lo lắng gì không mà những bước chân cứ thế đi thẳng về phía nhà vệ sinh nam mà chẳng thèm để ý. Bất chợt từ đằng sau vang lên một giọng nói vô cùng trầm ấm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô vào nhà vệ sinh nam làm gì đấy?"
  • An Nhiên giật mình quay lại, người đàn ông mà cô sắp phải kết hôn đang đứng trước mặt cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đi theo tôi làm gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ai nói tôi đi theo cô?"
  • Anh đáp lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi nói."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô ngang ngược vừa thôi chứ. Cô nghĩ nhà vệ sinh dành cho mình cô à? À mà tôi đi theo cô thì đã làm sao? Tôi theo vợ sắp cưới của mình chẳng có gì là sai cả."
  • Cô nhíu mày, bước từng bước chân về phía anh, nhếch môi cười nhẹ đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh nghĩ tôi sẽ lấy anh hả?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Thôi tôi biết thừa bọn con gái các cô rồi. Đã nghiện còn ngại."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Nè, ai thèm nghiện anh chứ?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi đâu có nói cô nghiện tôi? Cô có tật giật mình à?"
  • Trong lòng An Nhiên dù đang rất tức giận trước những lời trêu chọc của anh nhưng vẫn phải cố gắng tỏ vẻ thờ ơ. Cô cũng không phải là một người để người khác dễ ức hiếp mình đâu. Cô mạnh mồm tuyên bố:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ờ đấy thì sao? Tôi biết anh cũng chẳng thích tôi và cũng chẳng thích cuộc hôn nhân này. Sau lần gặp đầu tiên ở quán bar chúng ta càng không có ấn tượng tốt đẹp về nhau. Không chừng giờ này anh cũng ghét tôi ấy chứ. Nhưng mà anh càng ghét tôi bao nhiêu thì tôi đây sẽ càng làm cho anh ghét hơn bấy nhiêu. Cứ chờ đấy đi, tôi thách anh dám lấy tôi."
  • Cô dứt lời vui vẻ bước qua anh, ai ngờ chưa được ba bước đã lập tức bị anh kéo lại. Cô bị kéo một cách bất chợt, chân bước đi theo quán tính bị giật ngược lại liền bị trẹo chân ngã ngửa về đằng sau.
  • Cũng may lúc đó có anh kịp thời đỡ lấy, nhưng cả người cô đã bị anh ôm trọn, đặc biệt là môi chạm môi khiến trái tim cô đập nhanh tưởng bắn ra khỏi lồng ngực.
  • Hứa Minh Đạt nhìn cô, khoé môi nhếch lên một nụ cười.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ai nói tôi không dám lấy cô, ngược lại tôi còn đang rất nôn nóng tới hôn lễ của chúng ta đó cô gái."
  • Cô chớp chớp mắt nhìn nụ cười hờ hững trên khóe môi anh, bàn tay vừa đặt lên lồng ngực anh để đẩy anh ra khỏi thì một giọng nói vang lên.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Ôi trời, mẹ không nhìn thấy gì cả."
14
Đi coi mắt