Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Cô cứng đờ người rồi im lặng không nói nữa. Nhắc đến Gia Huy, cô mới nhớ mình vẫn còn nợ anh một bữa ăn.
  • Nhà hàng hôm nay Minh Đạt đưa cô tới là một nhà hàng chuyên đồ nướng. Cái thời tiết se lạnh của mùa thu này thì ăn đồ nướng chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất rồi. Hai người vừa ăn vừa hỏi tới công việc của nhau một chút, đến cuối cùng cũng không có chuyện gì để nói, cô mới hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mấy bài viết tình cảm hạnh phúc của tôi và anh dạo gần đây đều là do anh sắp xếp họ viết đúng không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Là do tôi sắp xếp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tin đồn cũng là do anh xoá sạch?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thực ra việc xoá tin đồn rất dễ, nhưng trước khi xoá hết thì tôi muốn đưa ra bằng chứng cho họ tâm phục khẩu phục.
  • Cô gật đầu, sau đó cô cầm ly rượu vang trên tay uống một ngụm nhỏ. Vang đỏ 1978 có vị ngọt thơm nhanh chóng thấm vào từng mạch máu. Một chút vang đỏ không đủ làm cô say, thế nhưng nhìn anh một hồi cô lại vô thức lên tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn yêu cô ấy lắm đúng không?
  • Anh nhìn cô, trầm mặc hồi lâu. Cô thấy anh nhìn mình không hề chớp mắt, có chút gượng gạo hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Xin lỗi, tôi không nên hỏi về những việc riêng tư của anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tại sao cô lại nghĩ tôi còn yêu cô ấy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì… Thì tôi đoán vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chúng tôi đã kết thúc từ rất lâu rồi!
  • Nói xong anh lại thong thả gắp từng miếng thịt bò đã được nướng chín, sau đó đem bỏ vào bát của cô. Nhìn từng miếng thịt bò trong bát mình, hơn nữa động tác của anh lại vô cùng tự nhiên, giống như sự quan tâm chăm sóc của những người yêu nhau vậy. Cô nhất thời suy nghĩ một lát rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
  • Đúng lúc đó, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên “Nhiên”.
  • Cô nhìn thấy Đỗ Gia Huy ngoài cửa thì hai mắt sáng rực lên, miệng nở nụ cười thật tươi nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh Duy, anh cũng đến đây ăn tối sao?
  • Gia Huy mỉm cười tiến tới gần An Nhiên, nhẹ nhàng nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Hôm nay anh có hẹn với khách hàng ở đây. Thật trùng hợp lại gặp em và….
  • Nói tới đây thì Gia Huy quay sang nhìn Minh Đạt rồi mới nói tiếp :
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Chồng em!
  • Minh Đạt cũng lịch sự gật đầu với Gia Huy nhưng mà sắc mặt anh càng lúc càng xám xịt lại. Gia Huy nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên, em uống rượu sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, một chút.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Không được uống rượu đâu đấy. Em quên là…
  • Cô ngắt lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em biết mà, một chút chắc không sao đâu anh.
  • Cô vừa dứt lời thì trợ lý của Gia Huy đi tới báo cáo cô Phan Thu Uyên đã đến. An Nhiên thấy vậy liền nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có việc thì đi trước đi.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm, vậy anh đi nhé. Nhớ là còn nợ anh một bữa đó nghe.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em biết mà.
  • Trên môi của cô vẫn giữ nụ cười cho đến khi Gia Huy đi khỏi, nhất thời quên béng mất Minh Đạt mặt lạnh như băng đang ở trước mặt. Mãi đến khi âm thanh lạnh lẽo của anh truyền đến, cô mới giật mình nhìn anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Miệng cô sắp ngoác tận tới mang tai rồi đấy!
  • Cô nghe xong vội vàng ngậm miệng, trừng mắt nhìn anh. Cô đáp trả:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Miệng của anh không nói thì sợ mọc da non à?Anh không thể nói năng tử tế được với phụ nữ à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cái gì mà không nói sợ mọc da non?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Miệng của anh đấy. Có người chồng nào như anh không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế cũng có người vợ nào như cô không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh???
  • Cô bực bội không thèm nói với anh nữa. Không ngờ lát sau anh đã gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ăn đi!
  • Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng, chỉ là thanh âm có vài phần nhẫn nhịn, hình như anh đang cố gạt bỏ tự trọng của mình sang một bên mà quan tâm cô lần nữa. Lúc này An Nhiên mới thực sự hiểu rằng, hoá ra anh không xấu xa đến mức như cô nghĩ.
  • Đêm đó hai người cùng lên giường nằm cạnh nhau từ rất sớm. Có lẽ đây là đêm đầu tiên sau một tháng kết hôn mà hai người không phải bận tâm tới công việc. Tuy nằm cạnh nhau nhưng cả hai không nói câu gì, mãi sau cô thấy nằm thế này không ổn mới tìm chuyện để nói cho đỡ ngại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có hay gọi hỏi thăm mẹ không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thỉnh thoảng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Còn cô?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - 2-3 ngày tôi với mẹ lại gọi cho nhau một lần. Thế nhưng mẹ cũng chưa biết bao giờ sẽ về.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Từ ngày có con dâu, là mẹ quên luôn thằng con trai này rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ai bảo, mẹ vẫn hỏi thăm về anh đấy. Chắc sợ anh bận nên mới không gọi nhiều cho anh thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm, từ ngày có cô thì tôi cảm giác mẹ đỡ cô đơn hơn. Ngày trước cả tôi và bố đều bận công việc nên ít quan tâm tới mẹ.
  • Cô gật đầu thở dài, hai người nói thêm vài câu nữa thì cô cũng thiếp vào giấc ngủ. Minh Đạt quay sang nhìn cô, trong đêm tối, ánh mắt anh hơi sáng lên, giống như đang ẩn giấu một điều gì đó. Cô đã an tĩnh chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày đã không còn, chỉ còn lại dáng vẻ ngây thơ như một cô bé. Bất giác, khóe môi anh nở lên một nụ cười vô cùng dịu dàng.
  • Cô ngủ một giấc ngon từ đó cho tới gần sáng mới tỉnh dậy bởi một cơn đau cuồn cuộn dưới bụng dưới. An Nhiên nhìn đồng hồ lúc này mới chỉ 4 giờ sáng, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đã say sưa ngủ ngon. Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, cô lặng lẽ bước xuống giường, thầm khẽ than “chết tiệt, lại chuẩn bị đến ngày rồi!“
  • Lúc từ cửa nhà tắm bước ra thì cô đã thấy Minh Đạt vẫn ngủ, cô nhăn nhó ôm bụng đi về phía giường nằm sấp xuống. Bất ngờ, giọng nói của anh vang lên khiến con tim cô nhói lên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao vậy?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh….tỉnh giấc rồi à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • Cô xấu hổ đáp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ngủ đi, không có gì đâu.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đau bụng đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Một chút.
  • Minh Đạt ngồi dậy bật đèn phòng, nhìn sắc mặt của cô, anh thở dài nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sắc mặt cô tái vào rồi mà còn nói một chút!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi không sao mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tới bệnh viện.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Tôi không sao.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nửa đêm đau bụng tới tái mặt mà nói không sao. Phải tới bệnh viện gấp!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh hâm à, tôi đau bụng là do đến ngày đó.
  • An Nhiên buộc miệng nói, nói xong thì ngay lập tức hai má cô ửng hồng vì xấu hổ. Mà Minh Đạt lúc này cũng ngây người suy nghĩ. Rốt cuộc nghĩ một hồi thì anh cũng đã nghĩ thông suốt. Sắc mặt anh có chút bối rối, thế nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế… Thế cần tôi giúp gì không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thì làm được gì chứ!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ai bảo tôi không làm được gì. Cô cứ thử cho tôi 30 phút xem, đảm bảo cô sẽ yên ổn trong 9 tháng 10 ngày tiếp theo.
  • Cô nhíu mày nhìn Minh Đạt, anh khẽ nhếch môi cười rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng anh, cô thầm rủa trong lòng ba từ “vô liêm sỉ “
  • Lúc sau, anh trở về phòng, trên tay anh còn cầm theo một cốc nước, anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô uống thử xem có đỡ không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nước gì vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nước đường đỏ. Tôi nghe cô giúp việc nói uống nước đường đỏ sẽ giảm đau bụng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hả? Nửa đêm nửa hôm anh làm người khác mất ngủ vì chuyện này sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này, tôi có ý tốt với cô mà cô còn trách tôi đó à? Cô có biết….
  • Nói đến đây anh không nói nữa. Cô hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Biết gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không có gì. Ngồi dậy uống đi cho nóng.
  • Thực ra vừa nãy có trời mới biết anh đã xấu hổ biết nhường nào khi trực tiếp đi hỏi cô giúp việc về chuyện riêng của người phụ nữ. Thậm chí anh đã phải lấy can đảm mấy lần mới dám lên tiếng hỏi. Sau khi nghe được những lời nói của miệng anh nói ra, cô giúp việc cũng không khỏi kinh ngạc đến vài giây mới ú ớ nói lên lời. Xem ra, đây chính là chuyện tốt cần phải báo gấp cho bà phu nhân !!!!
  • * * * * * * * * * * * * *
  • Sau khi uống xong cốc nước đường đỏ, lát sau cô cũng thiêm thiếp ngủ tiếp. Đến khi cô tỉnh dậy thì đã trời đã sáng hẳn.
  • Tiết trời Hà Nội đang vào giữa thu, những cơn gió nhẹ hoà cùng cơn mưa nho nhỏ đã tạo cảm giác se lạnh như là ngày đầu mùa đông vậy. Từng giọt mưa rơi tí tách đập vào cửa kính, lơ lửng trong không khí, mang theo một cảm giác ẩm ướt, nhưng lại toát lên một chút quyến rũ nồng nàn.
14
Đến... Ngày