Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Đằng sau em vẫn có anh
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Thanh Hạ nhìn hai người một hồi rồi mới dám lên tiếng:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Mẹ Ngân với chị Nhiên để con trông bố cho. Hai người cứ đi ăn trưa trước đi.
  • Bà nhìn Thanh Hạ, thở dài đáp:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Không cần đâu, tôi ở đây là được.
  • Nói xong bà lại đưa mắt nhìn Minh Đạt, nói tiếp:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Đạt, con đưa hai đứa nó đi ăn trưa đi, cũng muộn rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ nhưng trước tiên mẹ ăn gì để con mua cho mẹ đã ạ. Chứ mẹ không chịu ăn thì lấy sức đâu chăm bố. Chắc sáng giờ mẹ cũng chưa ăn gì.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Mẹ không sao, mấy đứa cứ về trước đi, mẹ tự lo được mà.
  • An Nhiên nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con sẽ ở lại đây chăm bố cũng mẹ.
  • Nghe An Nhiên nói thế. Bà nghe xong liền lắc đầu.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Không được, bây giờ việc công ty giao cả cho con. Trách nhiệm của con bây giờ cực kỳ lớn lao đó. Nghe mẹ, bây giờ bố đã được chuyển về phòng, hơn nữa Đạt nó còn thuê riêng một người y tá để chăm bố giúp mẹ mà. À lại còn cả dì Tư nữa.
  • Minh Đạt và bà nói mãi thì An Nhiên mới chịu về. Thanh Hạ thì xin ở lại cùng ba ngày nay. Sau khi vợ chồng cô khi khỏi thì bà mới nói:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    -Hay là cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Để tôi chăm ông ấy được rồi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Không được đâu mẹ Ngân, chị Nhiên đã giao lại cho con rồi.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Không sao, có việc gì tôi gọi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ con không mệt với rảnh mà, mẹ Ngân đừng đuổi con đi nữa. Để con đi mua cơm cho mẹ nhé.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Ừm, thế cũng được.
  • Chuyện bố An Nhiên nằm viện, tạm thời các cổ đông vẫn chưa biết, An Nhiên muốn giấu chuyện này để yên tâm giải quyết hết công việc của công ty mà không bị các cổ đông chèn ép. Sau khi ăn trưa cùng Minh Đạt xong, cô lập tức về phòng làm việc, cố gắng giải quyết những tài liệu trên bàn. Cũng may ngày trước không chỉ học về thiết kế thời trang, cô còn nghe theo lời bố học thêm về quản trị kinh doanh nên bây giờ cô mới có thể thông thạo giải quyết các vấn đề của công ty.
  • Rồi từng ngày trôi qua, An Nhiên hệt như một cỗ máy vô cùng bận rộn. Hai vợ chồng cô ngoài việc ở công ty thì tối đến lại cùng nhau tới bệnh viện thăm bố. Mỗi ngày, cô đều mong kỳ tích sẽ xảy ra, đáng tiếc là mọi thứ vẫn chỉ là ước mong.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bãi cỏ đằng sau công ty vẫn xanh mượt như lúc trước, chỉ là thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn mà thôi. Chẳng biết có phải là do An Nhiên làm việc quá sức hay là do cô nghĩ nhiều mà trong lúc làm việc đầu đau như búa bổ. Ngay sau đó, cô đứng dậy, cầm một ly cafe nóng hổi xuống ngồi ghế đá trên bãi cõ. Khi nhìn thấy một đứa bé đang chơi bóng, cô có chút không kìm lòng được mà nhớ đến đứa con đã mất của mình.
  • An Nhiên nghĩ một lúc rất lâu, trong khoảng thời gian đó, cô tưởng chừng những mạch máu trong cơ thể cô đang bị phá huỷ. Thực sự là nhớ, cô rất nhớ đứa con chưa kịp chào đời của mình.
  • Bất chợt, một bàn tay đập nhẹ lên vai An Nhiên đã đánh thức cô bừng tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bảo Châu khe khẽ lên tiếng:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Cafe nguội hết rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À ừm. Sao cậu lại xuống đây?
  • Bảo Châu thở dài ngồi xuống bên cạnh An Nhiên , từ từ nói:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Vì lo cho cậu. Cậu lại bị đau đầu đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chẳng biết sao hôm nay lại vậy, chắc là do thời tiết thay đổi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, mình biết dạo gần đây liên tiếp những chuyện xảy ra khiến cậu rất phiền lòng. Nhưng mà tớ xin cậu, nghĩ ít đi được không? Cậu mà như vậy thì làm sao đủ sức khỏe để lo cho công ty. Cậu thấy đấy, cuộc họp lần trước có một vài cổ đông còn tỏ ra chống đối cậu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu, Bảo Châu, mấy ngày này đã vất vả vì tớ nhiều rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Trời ạ, có gì mà cảm ơn tớ, bạn bè với nhau cứ khách sáo hoài. Hơn nữa tớ làm công ăn lương mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà cậu để ý Thanh Hạ giúp tớ nhé. Hay là tớ suy nghĩ nhiều nhưng chẳng biết sao cứ có cảm giác không an tâm.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tớ biết rồi, tớ cũng có để ý tình hình cô ta mấy ngày nay dưới phòng kế toán, nghe trưởng kế toán nói thấy làm việc cũng bình thường.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, tớ cũng hy vọng linh cảm của mình là sai.
  • Tối đó, An Nhiên không tới ngay bệnh viện mà trực tiếp lái xe về thẳng nhà. Lúc bước vào nhà thì Minh Đạt về rồi, anh đang đứng trong bếp xào nấu cái gì đó. Quản gia Kim thấy cô, lễ phép cúi đầu.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Thiếu phu nhân đã về ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, anh Đạt hôm nay nấu cơm hả chú?
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Dạ, thiếu gia đang nấu súp tôm và vài món khác cho thiếu phu nhân đó ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, cháu biết rồi ạ. Chú cứ đi làm gì hoặc nghỉ ngơi sớm cũng được.
  • Nghe được tiếng bước chân An Nhiên ngày một tới gần, Minh Đạt liền quay đầu lại hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em về rồi hả? Lên trên tắm đi, anh pha sẵn nước ấm trong bồn rồi ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao anh biết em về nhà mà pha sẵn thế? Ngộ nhỡ em đến thẳng bệnh viện thì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh có linh cảm em sẽ về nhà.
  • An Nhiên đứng ngơ ngác nhìn anh, anh bật cười nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh đùa thôi, thì lần nào tới bệnh viện em cũng nói trước với anh rồi cả hai vợ chồng cùng đi mà. Tối nay thấy em không nói gì nên anh đoán vậy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì ra là thế, làm em cứ tưởng…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tưởng gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tưởng gì còn lâu mới nói.
  • Nói xong An Nhiên bật cười đi thẳng lên trên tầng. Lúc tắm xong thì cô nhận được điện thoại của Gia Huy gọi tới hỏi thăm, do anh đang đi công tác ở nước ngoài nên mỗi ngày chỉ có thể gọi điện an ủi An Nhiên vài câu. Hôm nay hai anh em nói chuyện hơi lâu nên thành ra lúc xuống bàn ăn cơm canh đã nguội gần hết.
  • Minh Đạt kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi anh múc cho cô một bát súp tôm, anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em ăn thử đi xem ngon không.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng em nấu cái gì chẳng ngon.
  • Minh Đạt cười, An Nhiên cầm thìa lên múc một thìa nhỏ nếm thử, quả nhiên ngon hơn hẳn so với những nơi cô đã từng ăn.
  • Đang ăn ngon lành, cô lại ngước mắt nhìn anh, khe khẽ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao anh không ăn đi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tuần nay, đây là bữa đầu tiên anh thấy em ăn ngon miệng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chắc tại do hợp khẩu vị của em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế này mỗi ngày anh phải dành thời gian nấu cho mình vợ ăn thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nhớ nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Mà công ty dạo này đang gặp khó khăn gì à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng không có gì đâu anh. Giống như kiểu rắn mất đầu thì bây giờ phải chỉnh đốn một chút. Rồi mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cần anh xử lý cho không?
  • An Nhiên nhìn anh, bật cười đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cứ xem như thời gian này là thời gian thử thách với em, để em có thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Em cũng không thể dựa vào bố mẹ hay anh mãi được.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được, nhưng nếu có ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ không tha cho họ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em hiểu mà. Anh yên tâm nhé.
  • Tối đó hai vợ chồng không đến bệnh viện mà ở nhà xử lý công việc tới khuya. Thấy Minh Đạt bận rộn với đống dự án ngập đầu, An Nhiên liền đi pha cho anh một cốc nước cam rồi đặt xuống bàn,nhắc nhở anh uống còn lấy tinh thần. Cuối cùng, anh bận mãi tới hơn mười hai giờ mới xong, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ nhưng cứ nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ say, anh sợ cô mệt nên cũng không có ý làm phiền, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi lặng lẽ nằm xuống.
  • Lúc sau, cô thấy anh dậy vào nhà vệ sinh rất lâu, cô không biết anh làm gì trong đó mà tiếng xả nước cứ liên tục. Khi anh lên giường nằm, cô cũng xoay người vào anh, hai chân quắp chặt lấy anh theo như một thói quen. Nhưng chẳng ngờ chỉ một cái động chạm nhẹ của cô cũng đủ để người anh nóng râm ran. Lúc đó, cô chợt phát hiện cả chục ngày nay anh đã không được giải tỏa. Chắc cũng có lẽ anh sợ cô mệt mỏi nên đã chục ngày nay cả hai sống một cuộc sống không có tình dục, chỉ lặng lẽ ôm nhau ngủ ngon suốt một đêm dài.
  • An Nhiên mở mắt ngước nhìn anh, dưới ánh đèn, cô thấy sắc mặt anh vẫn đỏ. Chắc có lẽ anh đang bực bội và bí bách lắm mà không dám đòi hỏi. Nghĩ tới đây, trong mắt An Nhiên thoáng hiện chút bối rối nhưng cô không dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt anh. Cuối cùng, không nhịn được cô lên tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có phải anh đang khó chịu lắm không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • Nói xong anh mới giật mình nhìn xuống khuôn mặt cô, ngạc nhiên hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em vẫn chưa ngủ à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em chưa, thế sao anh còn chưa ngủ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh… À mà thôi, em mệt rồi, ngủ đi.
  • Minh Đạt thở dài một hơi, ôm chặt cô trong ngực, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô “ngủ ngon!”
  • An Nhiên trong lòng anh, suy nghĩ một hồi rồi chủ động hôn lên cổ anh. Chỉ là một nụ hôn nhưng trong khoảnh khắc đó đã khiến Minh Đạt phát tiết dục vọng. Lúc này, anh đổi bị động thành chủ động, đặt lên môi cô một nụ hôn triền miên, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng mút vào…
  • Nụ hôn của anh mang theo tất cả hương vị ngọt ngào của tình yêu, khiến cho cô như chìm đắm vào mật ngọt, mùi hương thơm thoang thoảng như câu dẫn linh hồn cô, khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm. Trong bóng đêm mờ ảo, tâm tình của cô không ngừng dao động, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn chìm đắm cùng anh trong cơn đam mê tình ái.
  • An Nhiên đưa tay vòng qua cổ anh, mặc cho hô hấp của anh đang lướt trên thân thể mềm mại của mình. Minh Đạt nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, hôn nhẹ lên chiếc xương quai xanh xinh đẹp, rồi theo đó, một đường dọc tới bầu ngực căng tròn đang phập phồng theo hơi thở. Khi chiếc miệng nhỏ của anh ngậm vào nhũ hoa hồng đang dựng đứng, toàn thân An Nhiên khẽ run lên, cổ họng không kiềm chế được mà phát ra những âm thanh yêu kiều.
  • Minh Đạt cười khẽ, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng hài lòng. Ngay sau đó, ngón tay kia cũng trở nên tham lam, vuốt dọc từ lưng xuống cặp Mông tròn trịa rồi mân mê về phía hang huyệt nhỏ. Nhìn ngắm bộ dạng mê người của cô, ánh mắt anh như ánh lên tình yêu bất diệt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt, anh đúng là xấu xa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh xấu hay em xấu? Rõ ràng là anh bị em dụ mà.
  • Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, An Nhiên nghe vậy không khỏi ngượng ngùng xấu hổ. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô chủ động trượt xuống dã thú giữa hai chân của anh. Lúc chạm phải nhiệt độ nóng bỏng của nó, cô thực có chút bối rối. Đầu ngón tay cô khẽ run, cự long trong tay cô không ngừng bành trướng, vừa muốn né ra lại bị anh giữ chặt lại.
  • Minh Đạt tối nay thực sự bị cô làm cho ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm tới bảo bối của anh khiến không khí hôm nay có chút khác thường so với những lần kích tình trước đây. Mặc dù hai người đã trải qua không ít tư thế bên nhau, thậm chí là dưới nước có, sofa có, bên khung cửa sổ có, nhưng chưa bao giờ thấy cô chủ động như hôm nay.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhiên, em gọi tên anh đi, anh thích em ở dưới thân anh mà gọi tên anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Minh Đạt
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngoan lắm.
  • Sau đó, anh kéo hai chân cô ra, đưa vật lớn khổng lồ của mình vào thẳng hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng đưa đẩy. Thân thể trắng muốt của An Nhiên không ngừng chuyển động, cho tới rất lâu sau chất dịch lỏng kia mới phóng sâu vào bên trong. Minh Đạt khuôn mặt mãn nguyện hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm vật xuống giường, thuận tiện ôm cô chặt vào lòng mình.
  • Cứ như thế, từng ngày trôi qua, cả hai không đến mức hàng đêm hoan ai nhưng đêm nào An Nhiên cũng được sống trong không khí cực kỳ ngọt ngào với sự yêu thương của Minh Đạt . Thời gian gần đây, anh còn thường có hành động bất ngờ khiến cho An Nhiên vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc, dù mệt mỏi với công việc nhưng hơn tất cả là cô còn có anh.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng đó công ty có cuộc họp cổ đông mỗi tháng diễn ra một lần là vào ngày cuối tháng. Vào ngày này, tất cả cổ đông của công ty sẽ tập trung tại phòng họp, cho dù có bận thế nào đi nữa. Khi An Nhiên vừa xuất hiện ở cái ghế chủ tịch mà cô thay bố mình ngồi tạm đã khiến không ít người bất mãn. Đặc biệt là phó giám đốc Từ, mấy ngày nay, các chính sách của cô đưa ra hoàn toàn bất mãn với ông.
  • Dù tốc độ tăng trưởng doanh thu có tăng lên vài phần nhưng ông ta nghi cô chỉ là một bậc tiểu bối, không có quyền gì bắt ông phải làm theo ý mình. Hôm nay nhân cơ hội cuộc họp cổ đông, ông nói:
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - An Nhiên , chính sách cuộc họp cổ đông cháu đã biết, bố cháu lại càng biết, bất kể ai có lý do gì thì đến ngày này cũng phải có mặt họp. Bình thường bố cháu cho một người thiếu kinh nghiệm như cháu lên nắm quyền điều hành thay mình, bọn ta không thèm nói. Nhưng hôm nay, đường đường là người đứng đầu mà làm trái quy tắc là không được đâu nhé.
  • Các cổ đông khác nghe vậy cũng khẽ xì xào bàn tán rồi đồng loạt lên tiếng:
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Phải đấy An Nhiên, bố cháu đâu?
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Bố cháu làm gì mà không đến công ty được? Hay là nhà cháu đang giấu chúng ta điều gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú Từ tính tình cũng hay quên thật đó. Cháu nhớ cuộc họp cổ đông hai tháng trước, chú lấy lý do Sức khỏe để vắng mặt. Tháng đó, chính cháu là người đi giải quyết hậu quả cho chú là gì chắc chú vẫn còn nhớ.
  • Phó giám đốc Từ nghe xong sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ nhìn An Nhiên , phải nói là cơ hồ lửa giận đang bốc khói ngùn ngụt, tuy nhiên, ông ta không thèm nói gì nữa. An Nhiên liếc mắt nhìn mọi người, hỏi lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Trong số các chú ngồi ở đây, có ai dám chắc mình chưa từng nghỉ một lần?
  • Các cổ đông nghe vậy khẽ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng. Cũng may mà trước khi bắt đầu cuộc họp, cô đã cho gọi tổng thư ký để báo cáo lại những thành viên tham gia cuộc họp trong 6 tháng trở lại đây, có một điều là hầu hết tháng nào cũng thiếu người.
  • Sau khi nghe báo cáo số liệu xong, cơ bản là hợp đồng tháng này có tăng lên hơn so với tháng trước, mà những hợp đồng lớn đều do cô mang lại. Nghĩ tới đây, cô cũng phải thầm cảm ơn hai người đàn ông chính là Gia Huy và Minh Đạt , số hợp đồng cô ký được đều là do mối quan hệ của hai người, và tất nhiên cũng không thể thiếu những bản thiết kế Sáng tạo của An Nhiên.
  • Ngồi được một lúc thì phó giám đốc Từ lên tiếng:
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Coi như cháu tài giỏi. Nhưng mà công ty cũng không thể vắng bố cháu được lâu đâu. Cháu xem thế nào thu xếp công việc cùng bố mình để ông ấy sớm xong việc.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chẳng phải từ trước đến nay, cái chúng ta quan tâm là lợi nhuận công ty. Sao tự dưng chú Từ cứ quan tâm tới bố cháu quá vậy. Đôi khi, bố cháu có thể đằng sau theo dõi được mà. Ai cũng có công việc riêng, xem như đây là cơ hội bố cháu thử thách cháu. Còn cháu có làm được hay không, mọi người đã rõ.
  • Phó giám đốc Từ kinh ngạc nhìn An Nhiên , máu trong ông như sôi sùng sục, ông ta không ngờ cô lại dám phản bác lại lời mình trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa giọng nói cũng không có chút khách khí.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Được rồi, vậy cuộc họp kết thúc ở đây được chưa? Khổ cháu thông cảm, già rồi nên ngồi lâu sẽ bị đau lưng.
  • An Nhiên nghe xong, định lên tiếng thì bất ngờ một giọng nói trầm ấm vang lên, từng lời nói cũng vô cùng rõ ràng rơi vào mỗi tai cổ đông:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tại sao một công ty khá lớn lại có một cổ đông không có bản lĩnh thế này? Mới ngồi họp có một tiếng đồng hồ thôi mà đã kêu đau lưng, vậy thì làm sao làm nên việc lớn. Theo tôi nghĩ, nếu như trong người không khỏe, vậy cũng không cần tham gia cuộc họp. Dù sao thân thể người già cũng không bằng người trẻ, nếu mà không tham gia được cũng chẳng ai trách.
  • Tất cả mọi người lúc này đều bị giọng nói kia làm cho kinh ngạc, cả An Nhiên cũng vậy. Mặc dù đã quen với giọng nói hằng ngày của Minh Đạt nhưng không nghĩ anh lại xuất hiện ở đây.
  • Người kinh ngạc nhất vẫn là phó giám đốc Từ, nhưng sau khi nhìn thấy Minh Đạt, ông ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi khí thế trước giờ của anh, ông cũng đã nghe tới. Mà các cổ đông trong phòng họp cũng vậy, không ai là không biết tới anh cả, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc thôi. Minh Đạt trong lời đồn là một người vô cùng quyết đoán và lạnh lùng, khí thế của anh cũng ngút ngàn. Hôm nay gặp mặt, thực tế còn vươn xa so với lời đồn.
  • Minh Đạt thân mặc bộ âu phục màu đen, chậm rãi từng bước tiến về phía An Nhiên, anh đứng nghiêm chỉnh nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Xin chào tất cả các cổ đông ở đây. Tôi Xin tự giới thiệu tôi là Minh Đạt, tổng giám đốc của tập đoàn World. Tôi đến đây với tư cách là nhà đầu tư chính của công ty. Và cũng nhắc để mọi người biết thêm tôi còn là chồng của cô An Nhiên. Bởi vậy, mọi người vuốt mặt cũng phải nể mũi.
  • Sau một khắc, tất cả cổ đông trong phòng đều bắt đầu xì xào bàn luận. Mà cái chuyện chồng mình là nhà tài trợ chính của công ty cũng khiến cô vô cùng bất ngờ.
14
Đằng sau em vẫn có anh