Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Huỳnh Bảo An không đủ nhẫn nại nữa, đúng là giả làm người tốt không hề dễ dàng nên cô ta giãy nảy lên:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Hôn ước này… Chị là trưởng nữ nhà họ Huỳnh thì đương nhiên gả đi rồi.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Nhưng mà…
  • Huỳnh Bảo Linh khóc nghẹn ngào nói không thành lời.
  • Lý Thanh Hoa nhanh chóng nắm lấy tay Bảo Linh, từ từ nói tiếp:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Con tới nhà ta lúc chưa tròn hai tuổi đến nay cũng hơn hai mươi năm. Tuy bố mẹ không có công sinh ra con nhưng cũng có công nuôi con lớn. Đúng không? Nay đã đến lúc con trả lại công lao cho nhà ta rồi đó.
  • Huỳnh Bảo Linh bật khóc, nước mắt từng dòng rơi xuống, quỳ gối xuống đất van xin tha thiết:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nhưng con xin mẹ đừng bắt con gả đi.
  • Huỳnh Phi Dũng cản lại.
  • Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    - Thôi mình, đừng ép con bé nữa.
  • Lý Thanh Hoa vẫn gạt đi nói tiếp:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Nợ ngân hàng sắp tới lúc phải thanh toán, nếu còn không có thì nhà này sẽ bị niêm phong. Không lẽ con nhẫn tâm muốn nhìn cả gia đình mình ra đường ở hay sao?
  • Huỳnh Bảo An nắm chặt tay chị gái, trừng trừng mắt nhìn, nói từng lời đay nghiến:
  • Bảo An
    Bảo An
    - Chỉ cần chị lấy Đỗ Gia Huy thì số tiền hứa hôn sẽ đủ trả nợ ngân hàng và còn được 5% cổ phần tập đoàn Đỗ thị.
  • Huỳnh Bảo Linh hai chân quỳ, tay vái, đầu lạy, mắt rơi lệ, người run lên không bỏ cuộc nói tiếp:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Tiền nợ ngân hàng con sẽ cố gắng xoay đủ để trả đúng hạn. Con xin mẹ đừng gả con đi. Có được không? Có được không?
  • Lý Thanh Hoa vẫn không chịu buông tha. Cũng đúng bà ta đã bao giờ đối xử tốt với Bảo Linh bao giờ đâu cơ chứ! Bà ta giả vờ khóc lóc thảm thương:
  • Lý Thanh Hoa
    Lý Thanh Hoa
    - Bảo Linh à, con xoay đâu ra số tiền lớn đến vậy. Cho dù con có làm thêm mấy công việc nữa cũng không đủ một phần. Bây giờ con chỉ còn cách lấy Đỗ Gia Huy thì mới giữ lại được ngôi nhà này thôi!
  • Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    - Thôi đủ rồi, đừng ép con bé nữa.
  • Huỳnh Văn Đông lớn tiếng.
  • Huỳnh Bảo Linh như không tin vào tai mình nữa, cô ngã gục xuống đất, nước mắt vẫn rơi, tay chân không ngừng run rẩy. Thật sự quá bất ngờ. Cô cảm thấy bản thân như nặng nề, mọi thứ xung quanh đều quay lưng. Không khí lúc này trở nên ngột ngạt, cô không thể thở nổi. Nếu bây giờ không kết hôn thì không có tiền trả nợ rồi cả nhà cô phải làm sao? Ông nội đã già yếu, bố thì không đi lại được, mẹ và Bảo An nữa phải làm sao? Cô phải nói chuyện này với Phạm Tuấn Thành thế nào đây?
  • Ông Huỳnh Văn Đông vội vã đỡ cháu nội dậy, vuốt nhẹ lên mái tóc, rơi nước mắt. Huỳnh Bảo Linh nhìn người người ông già yếu lom khom, nhắm mắt nói:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Được con đồng ý gả cho Đỗ Gia Huy.
  • Huỳnh Bảo An hớn hở hỏi dồn dập.
  • Bảo An
    Bảo An
    - Thật sao, chị nói thật sao?
  • Bảo Linh uất nghẹn trả lời:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Phải.
  • Huỳnh Bảo An vui vẻ ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con nhà nó nhảy múa tưng bừng.
  • Bảo An
    Bảo An
    - Tốt quá rồi, con không cần gả cho tên lạnh lùng kia nữa và gia đình mình vẫn có tiền.
  • Huỳnh Phi Dũng nhìn con gái hỏi.
  • Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    Huỳnh Phi Dũng - Bố Bảo Linh
    - Bảo Linh con cần nghĩ lại không?
  • Huỳnh Văn Đông thương cháu, chậm rãi nói.
  • Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    Huỳnh Văn Đông - Ông nội Bảo Linh
    Bảo Linh, nếu con không muốn thì chúng ta từ hôn.
  • Huỳnh Bảo Linh cúi mặt, lau nhẹ nước mắt, cố gắng nở nụ cười, nhìn ông và bố:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Không cần đâu, con đồng ý.
  • Bảo Linh thất thần quay lưng bước đi. Mỗi bước chân trở nên nặng nề, những giọt nước mắt như mưa trút xuống, cả người cô dường như không một chút sức lực. Về tới phòng, cô ngả người xuống giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Ước gì tất cả chỉ là giấc mơ, sáng mai tỉnh giấc mọi thứ đều không xảy ra.
  • Ở thành phố Sài Gòn tiếng còi xe cấp cứu rú lên từng hồi.
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    - Bố ơi, bố tỉnh dậy đi.
  • Vương Tú Anh vừa khóc lóc, lay gọi.
  • Trên xe là Đỗ Minh Quân đang nằm bất động thở bình oxy, được chuyển tới bệnh viện. Vương Tú Anh vội vàng lấy điện thoại bấm gọi chồng:
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    - Mình ơi, bố xảy ra chuyện rồi, mau tới bệnh viện liền đi.
  • Đỗ Gia Việt vội vã thông báo cho ba đứa con trai tức tốc chạy nhanh đến bệnh viện.
  • Ở bệnh viện quốc tế Hoa Thiên, bốn bố con Đỗ Gia Việt chạy vội vã vào khoa cấp cứu.
  • Đỗ Gia Long vừa thở vừa vội vã hỏi.
  • Đỗ Gia Long
    Đỗ Gia Long
    Ông nội đâu sao rồi mẹ?
  • Vương Tú Anh
    Vương Tú Anh
    - Đang cấp cứu ở trong từ lúc nãy giờ.
  • Vương Tú Anh khóc lóc chỉ về phòng cấp cứu.
  • Tất cả mọi người đều đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Ai cũng sốt ruột lo lắng. Vương Tú Anh cũng mệt lả ngồi úp mặt dưới ghế ở hành lang. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng chưa thấy vị bác sĩ nào quay ra. Đỗ Gia Minh thi thoảng nhìn đồng hồ rồi nói:
  • Đỗ Gia Minh
    Đỗ Gia Minh
    - Sao lâu vậy rồi mà không thấy ra?
  • Sau đó một lúc bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của Đỗ Minh Quân đi ra. Đỗ Gia Huy vội vã chạy lại hỏi bác sĩ:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Bác sĩ Dương ông nội cháu làm sao vậy ạ?
  • Vị bác sĩ nhẹ nhàng cởi chiếc khẩu trang xuống, vỗ nhẹ lên vai Đỗ Gia Huy đáp lại:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Ông nội cháu bị nhồi máu cơ tim cộng thêm huyết áp cao may mà cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng ngại.
  • Đỗ Gia Huy mặt đầy lo lắng tiếp tục hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy bao giờ ông tỉnh.
  • Bác sĩ Dương chậm rãi dặn dò, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Có thể ngày mai hoặc ngày kia. Cứ để ông ấy nghỉ ngơi nhiều. Không nên kích động quá mức sẽ làm bệnh càng trở nên trầm trọng. Chú nghe nói dạo này ông vì việc của cháu nên mới căng thẳng, sau khi tỉnh nhớ phải để ý.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Dạ cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ Dương.
  • Thật ra thì Đỗ Minh Quân không có gì đáng ngại và đã tỉnh lại từ lâu, nhưng ông nhờ bác sĩ tạo ra màn kịch này để nhân cơ hội ép cháu trai đồng ý hôn sự. Thật sự ông cũng không muốn làm như vậy nhưng ông cũng thật sự hết cách. Bởi vì sức khoẻ ông đang dần yếu đi sợ không chờ được nữa.
  • Ngày hôm sau, Đỗ Minh Quân từ từ mở mắt. Người khá mệt mỏi vì hôm qua trong phòng cấp cứu đã tiêm một ít thuốc an thần. Chỉ là ông không muốn ai phát hiện và để vở kịch diễn ra hoàn hảo nhất nên chỉ còn cách đó.
  • Đỗ Gia Việt mặt vẫn chưa hết lo lắng, tay đỡ lấy sau lưng giúp bố ngồi dậy, miệng hỏi:
  • Gia Việt - Bố Gia Huy
    Gia Việt - Bố Gia Huy
    - Bố tỉnh rồi.
  • Mấy đứa cháu trai thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hỏi phía sau: Ông nội thấy sao rồi.
  • Đỗ Minh Quân yếu ớt nói:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Ta không sao. Mấy đứa về làm việc đi đừng có tập trung hết ở đây vậy chứ.
  • Ba chàng trai lặng lẽ rời khỏi trong im lặng.
  • Chiều hôm đó, sau khi tan làm Đỗ Gia Huy vào bệnh viện thay ca cho bố mẹ.
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Gia Huy đỡ ông ngồi dậy một chút.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Dạ được, ông cẩn thận.
  • Đỗ Minh Quân ngồi tựa vào đầu giường, ho lên mấy tiếng, tay ôm trước ngực, yếu ớt nói:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Thời gian của ông sợ rằng không còn nhiều nữa. Bây giờ ông chỉ mong nhìn mấy cháu lần lượt cưới vợ thôi!
  • Đỗ Gia Huy biết mình không né tránh nổi và cũng lo cho sức khoẻ ông nên trả lời đại khái:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ông nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện đó bàn sau.
  • Ông nội liên tục lắc đầu, những tiếng ho nặng nề kéo dài hơn:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Không được.
  • Đỗ Minh Quân ho lên mấy tiếng, rồi ôm lấy ngực, giả vờ đau. Đỗ Gia Huy thấy ông vậy hoảng hốt:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Được, cháu đồng ý. Ông đừng kích động. Bác sĩ mau tới đây.
  • Bác sĩ Dương bước vào, khám qua một lượt rồi dặn dò Gia Huy:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Nhịp tim của ông cháu mới ổn định không nên để kích động nếu không sẽ không cứu nổi đâu.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Dạ cảm ơn bác sĩ.
  • Đỗ Gia Huy ân cần đỡ ông nhẹ nhàng nằm xuống, tay đỡ đầu, tay kia kê gối, lòng đầy lo lắng:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Bác sĩ dặn ông không được kích động. Cháu đỡ ông nằm xuống.
  • Đỗ Minh Quân mừng rỡ hẳn, miệng cười liên tục không ngớt, lòng vui sướng đến lạ. Cuối cùng ông vẫn đợi được ngày này. Ông dường như không tin lắm nên hỏi lại cháu trai lần nữa:
  • Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    Minh Quân - Ông nội Gia Huy
    - Lúc nãy cháu đồng ý tổ chức đám cưới rồi. Đúng không?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Dạ phải, chờ ông nội khỏe lại rồi tính.
  • Đỗ Gia Huy đành gật đầu bất lực.
  • Thực ra anh cũng không ngờ có ngày mình bị ép buộc đồng ý một việc anh không thích ngay từ đầu trong hoàn cảnh như này. Đúng là không can tâm nhưng vì sức khỏe của ông nội cũng không còn cách nào khác.
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Mọi người hôm nay làm sao thế?
  • Trần Tuấn Phong vẻ mặt hớn hở bước vào nhưng đột nhiên thay đổi thái độ khi thấy tất cả mọi người đều cúi đầu trước máy tính không một giây rời mắt. Tuy rằng thường ngày cũng có chút căng thẳng nhưng hôm nay đúng là khiến cho người ta cảm thấy run sợ. Trần Tuấn Phong tiến đến bên cạnh một nhân viên nữ hỏi:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Công ty hôm nay sao lạ vậy? Không khí như chuẩn bị chiến tranh tới nơi.
  • Nhân viên nữ kia mắt đảo liên tục về phía văn phòng tổng giám đốc, lòng đầy lo lắng nói nhỏ:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Hơn cả chiến tranh nữa. Không biết hôm nay ai chọc giận sếp, sáng giờ chúng tôi ai cũng bị phê bình. Thư kí Hạ vẫn còn bị mắng ở trong, cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy ra.
  • Trần Tuấn Phong cười nhẹ mấy tiếng:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Có việc đó sao? Đúng là lạ thật. Để tôi vào xem thử.
  • Cô nhân viên kia cản lại:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Tôi khuyên anh bây giờ không nên vào, nếu không người ngoài công ty như anh cũng bị liên lụy.
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Yên tâm.
  • Trần Tuấn Phong mở cửa bước vào nhìn thấy đồ đạc quăng tung tóe, Thư ký Hạ đang thu dọn. Anh lại gần thì thầm:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Thư kí Hạ có chuyện gì mà giám đốc các cô nổi giận tới vậy?
  • Thư kí Hạ lắc đầu, mặt cũng không chút biến sắc, tay thu dọn đống hồ sơ trên sàn nhà:
  • Thư ký Hạ
    Thư ký Hạ
    - Tôi cũng không rõ, tối hôm qua anh ấy trực cả đêm ở bệnh viện. Sáng sớm vừa đến đã gọi tất cả nhân viên vào họp và phê bình lần lượt từng người. Và giờ lại như anh thấy đó.
  • Trần Tuấn Phong đến gần bàn làm việc của Đỗ Gia Huy hỏi:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Hôm nay cậu làm sao thế? Vừa tới công ty là thấy rất căng thẳng.
  • Đỗ Gia Huy lạnh tanh đáp gọn:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cậu tới đây làm gì?
  • Trần Tuấn Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn sắc mặt anh bạn thân:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Thì tôi tới thăm cậu. Nhưng xem ra cũng đúng lúc. Nào nói tôi nghe thử xem có chuyện gì?
  • Đỗ Gia Huy vẫn lạnh lùng một mực xua đuổi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Lắm chuyện, mau về đi, cậu rảnh đi quan tâm người khác thì nên lo cho bản thân cậu trước đi đã.
  • Trần Tuấn Phong vẫn gắng gượng hỏi tiếp:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Bản thân tôi có thể không lo nhưng cậu thì tôi phải lo. Nói thử xem tôi có giúp được gì không?
  • Đỗ Gia Huy uống cạn một ly trà, vẻ bực tức nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Hôm qua ông nội lấy cớ sức khoẻ yếu bắt tôi phải kết hôn.
  • Trần Tuấn Phong có chút ngạc nhiên hỏi lại:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Thế cậu đã đồng ý rồi?
  • Đỗ Gia Huy trả lời đầy bất lực:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Tình thế cấp bách, bác sĩ bảo không nên để ông kích động vì thế tôi buộc phải đồng ý.
  • Trần Tuấn Phong lắc đầu, buông tiếng thở dài, tay vỗ nhẹ lên vai:
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra lần này cậu khó mà thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
  • Đỗ Gia Huy lâu nay vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, không thể buông bỏ được, anh luôn cho rằng tất cả phụ nữ đều không tốt đẹp. Chính vì vậy bao năm qua anh chả thèm để ý đến bất kì cô gái nào.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cô ta cưới tôi chắc chắn cũng vì tiền, vì gia sản nhà họ Đỗ. Nếu không sao có thể dễ dàng đồng ý việc kết hôn với một người chưa từng gặp mặt vậy chứ!
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Đã bao năm trôi qua mà cậu vẫn chưa buông bỏ được quá khứ sao? Đâu phải người phụ nữ nào cũng xấu xa giống Lê Như Nguyệt chứ!
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Như nhau cả thôi. Nếu nhà tôi không có tiền liệu cô ta có chịu gả vào không?
  • Đỗ Gia Huy vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, trợn trừng mắt nói.
  • Trần Tuấn Phong kéo theo tay Đỗ Gia Huy đi về Hà Nội...
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiếc xe Audi màu đen rẽ vào quán bar JAX trên con đường cú đêm vốn nổi tiếng. Nhạc sập sình, người đông đúc tấp nập, DJ vừa tay điều chỉnh âm điệu người lắc lư. Ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu rọi khắp căn phòng. Trên sân khấu chính người người chen chúc nhún nhảy, cũng có những người ngồi một góc khuất uống rượu với mấy em đào xinh gái. Đủ thứ mùi của nhiều loại rượu hoà quyện tạo nên một hương vị đặc trưng.
  • Chỉ cần có khách vào mấy em đào mắt xanh mỏ đỏ, tóc xoăn, mặt rạng rỡ chạy xoắn tít ra, không chút ngại ngùng chạm da chạm thịt, sờ sờ mó mó nhưng cũng chẳng ai để ý vì cảnh này quá quen thuộc. Quán bar này thường nhiều khách đại gia lui tới nên cũng nhiều em đào đến đây làm việc kiếm chác.
  • Đỗ Gia Huy vốn không thích sự chú ý nên tiến đến phía bàn trong cùng gọi một ly Russo nhâm nhi. Khuôn mặt lạnh tanh, u ám, dù cô gái nào lại gần anh cũng đuổi đi không chút thương tiếc.
  • Trần Tuấn Phong lại bộ mặt khác hoàn toàn chỉ cần cô đào gương mặt xinh xinh liền cạn ly uống một ngụm, miệng cười không ngớt. Cũng đúng anh ta vốn nổi tiếng đào hoa nhất nhì Sài thành, có thể loại gái nào mà chưa qua tay.
  • Thời gian cứ thế bình lặng trôi cho đến khi một cô gái từ ngoài cửa bước vào hút hồn nhiều cặp mắt trong khán phòng. Cô gái trẻ chừng hơn hai mươi, dáng người cao ráo, thon gọn. Khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy. Phấn phủ lớp dày đậm, đôi mắt lấp láy màu nâu sẫm pha chút bóng bẩy, son môi đỏ tươi. Mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ lượn sóng dài ngang lưng. Đầu đội mũ bóng màu đen lấp lánh. Chiếc đầm hai dây màu đen ngắn ngang đùi, ngoài khoác một chiếc áo da mỏng. Chân đi đôi bốt đen dài qua đầu gối. Những bước đi thần thái, tự tin, quyến rũ.
  • Cô dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh rồi tiến về phía người đàn ông ngồi cạnh bên Đỗ Gia Huy, đặt nhẹ chiếc túi xách xuống bàn, thái độ hờ hững nhẹ ngồi xuống. Trông mặt người đàn ông đó đầy ngạc nhiên, đến mức anh ta thẫn cả người tay chân cứng lại, miệng há hốc chữ o, mắt không chớp nổi. Không hiểu nổi cô đang làm gì nữa?
  • Trần Tuấn Phong cũng bị hút hồn, mắt nhìn không ngớt, miệng cười rất tươi. Còn Đỗ Gia Huy ngồi bên cạnh chẳng có một chút phản ứng gì, mặt lạnh như một tảng băng, chẳng thèm nhìn, tay nâng ly rượu uống một ngụm.
  • Trần Tuấn Phong
    Trần Tuấn Phong
    - Cậu thấy gì không, hình như cô nhân viên phục vụ ở nhà hàng Tây hồi chiều.
  • Lúc xế chiều, anh và Gia Huy có ghé qua một nhà hàng Tây để ăn tối, rồi mới tới đây. Không ngờ đã gặp lại Bảo Linh. Lúc đầu gặp, cô kín đao bao nhiêu thì bây giờ cô lại hở hang, gợi cảm, khiến Tuấn Phong không khỏi ngạc nhiên.
  • Trần Tuấn Phong vừa nói thì Đỗ Gia Huy mới liếc mắt nhìn một cái, nhếch môi cười nhẹ, đáp một cách hững hờ:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừ.
  • Bàn bên kia Phạm Tuấn Thành vẫn đang nhìn chăm chăm Huỳnh Bảo Linh đầy thắc mắc hỏi:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Bảo Linh hôm nay em làm sao thế?
  • Huỳnh Bảo Linh nắm chặt hai bàn tay, cố kìm những giọt nước mắt, giữ bình tĩnh nhất có thể:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Anh nhìn vậy còn không hiểu sao?
  • Phạm Tuấn Thành thật sự không hiểu, đột nhiên cô thay đổi hoàn toàn ba trăm sáu mươi độ, thêm việc trước kia cô rất ghét ăn mặc quá sexy mà hôm nay bản thân tự biến thành một người hoàn toàn khác, đầy sự gượng gạo. Mắt anh vẫn nhìn cô chưa một phút giây nào rời khỏi:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Ý em là sao? Anh thật sự không hiểu? Tại sao hôm nay em lại tự biến mình thành như vậy.
  • Huỳnh Bảo Linh cố gắng bình tĩnh, môi nhếch lên cười đểu:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Con người rồi cũng đến lúc cần thay đổi. Người yêu cũng giống như quần áo vậy, chán rồi thì nên thay. Chúng ta chia tay đi.
  • Phạm Tuấn Thành thẫn thờ một lúc, anh không còn tin vào tai mình nữa, hai mắt tròn xoe hỏi lại:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Em đang đùa anh phải không? Sao tự nhiên em lại muốn chia tay.
  • Huỳnh Bảo Linh nở một nụ cười, nụ cười đầy giả tạo, nụ cười xé nát tâm can:
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Không đùa, tôi chán anh rồi nên chia tay.
  • Phạm Tuấn Thành chạy đến nắm lấy bàn tay mềm mại của Bảo Linh, đôi mắt đầy sự nghi hoặc, người hơi run run, bờ mi ngấn lệ:
  • Phạm Tuấn Thành
    Phạm Tuấn Thành
    - Không thể nào, hôm trước em còn nói chờ anh đến hỏi cưới cơ mà. Sao hôm nay em lại đột ngột chia tay? Anh không tin.
  • Huỳnh Bảo Linh mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt bàn tay mình lần nữa, cố kìm lòng không yếu đuối, nếu không thể dứt khoát sẽ khiến anh thêm đau khổ nhiều hơn thôi! Cô giật ngay cánh tay mình ra, uống cạn ly rượu trên bàn như lấy thêm động lực.
  • Bảo Linh
    Bảo Linh
    - Được, nếu anh đã muốn biết tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi sắp thành hôn với một đại thiếu gia ở Sài Gòn rồi, người ta vừa có tiền vừa có địa vị, phong độ đẹp trai bao nhiêu người mơ ước mà không được. Anh biết tập đoàn Đỗ Thị không? Biết tổng giám đốc Đỗ Gia Huy không? Chính là người đó, anh không ngờ có đúng không?
  • Trần Tuấn Phong nghe thấy giật mình, phun luôn ngụm rượu vừa uống trong miệng tung toé. Đỗ Gia Huy mặt không chút biến sắc, thậm chí lại lạnh lùng hơn, đáng sợ hơn, tay bóp chặt ly rượu, lòng rạo rực đầy phẫn nộ. Đúng là suy đoán của anh không hề sai một chút nào, người phụ nữ này đến với anh tất cả chỉ vì tiền.
14
Ép buộc