Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Đúng lúc đó tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói của Minh Đạt vọng ra khiến cô giật mình tới thót tim.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Mở cửa ra, tôi đưa cho cô cái này."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không...anh đừng có mà lợi dụng lúc tôi tắm rồi giở trò biến thái."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nghĩ tôi thèm cô lắm ấy. Nếu như cô không mở, đừng hối hận!"
  • Minh Đạt vừa dứt lời thì cánh cửa phòng mở hé, anh đứng bên ngoài thò tay vào đưa bộ nội y màu đỏ cho cô, cô xấu hổ cầm lấy rồi đóng sập cửa lại.
  • Lúc sau, cô rón rén mở hé cửa phòng nhà tắm, sau khi nhìn căn phòng một lượt và không thấy anh đâu thì cô mới dám chạy thật nhanh về phía chiếc giường.
  • An Nhiên nằm gục đầu xuống gối, ba ngày nay vì bận rộn chuẩn bị cho đám cưới mà mắt cô chẳng mấy đã ríu lại, thế nhưng, cô không cho phép mình ngủ trước anh. Nằm một lúc rất lâu cô vẫn không thấy anh trở về, chắc là vì mệt quá nên cô đã thiêm thiếp vào giấc ngủ. Và rồi, chợp mắt chưa bao lâu cô lại ngồi bật dậy mở to mắt lẩm nhẩm:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Không được ngủ, không được ngủ trước Hứa Minh Đạt”.
  • Nói xong cô lại ngáp một cái dài rồi nằm vật xuống giường, mắt nhắm lại như một thói quen.
  • Hứa Minh Đạt lúc này mới từ phòng làm việc trở về. Anh chậm rãi tiến đến chỗ cô nằm, thuận tiện chỉnh lại cho cô cái tư thế ngủ. Khi tay anh vừa muốn nhấc ra khỏi người An Nhiên thì đúng lúc đó cô lại kéo tay anh lại, bàn tay vô tình chạm nhẹ lên bầu ngực căng tròn kia khiến anh phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được trống ngực đang đập loạn xạ.
  • Trong ánh sáng êm dịu, cô đẹp như nữ thần, hương thơm tỏa ra từ người cô cũng có sức quyến rũ mê người. Rồi một nụ cười từ từ hé nở trên môi anh, hình như anh vẫn không quen mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng từ trước giờ không tương xứng lắm với nụ cười như thế.
  • Đến nửa đêm khi đang ngủ say thì đột nhiên An Nhiên cảm nhận được một bàn tay to lớn đang đặt trên người mình rồi từ từ trườn xuống mông. Tiếp đó, cô cảm nhận được một nụ hôn ấm áp đặt vai cô khiến cô giật mình mở mắt la lớn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ấy...anh làm gì cái gì thế này?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Làm chuyện mà vợ chồng hay làm đó."
  • Minh Đạt vẫn mặt dày tiến tới hôn lên môi cô mặc dù cô đã cố gắng đẩy anh ra khỏi, miệng cô không ngừng quát.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không... không....Tôi không phải vợ anh, anh không được phép động vào người tôi."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Được phép."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không được. Tránh ra...tránh tôi ra…"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Này... bình tĩnh…"
  • Cô run sợ lắc đầu nhìn Minh Đạt, lắp bắp nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đừng làm gì tôi nhé."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nghĩ tôi đưa cô về đây để tụng kinh niệm Phật hửm? Tôi nghĩ chúng ta nên vui vẻ một chút đi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Á... không... Không…"
  • Cô còn chưa dứt lời thì Minh Đạt đã hôn ngấu nghiến lên môi cô rồi lại trượt xuống chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Sức nóng cơ thể anh tỏa ra như một loại mãnh thú hút trọn lấy cơ thể cô vậy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không...đồ điên.... đồ khùng...."
  • Tiếng hét của cô không ngừng vang lên khiến Hứa Minh Đạt nằm trên ghế sofa cũng phải giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi bật dậy đi tới chỗ cô nằm, hàng lông mày rậm rạp khẽ nhíu lại rồi lay lay hai cánh tay cô, giọng trầm ấm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Này.... Trần An Nhiên… Cô làm sao thế?"
  • An Nhiên giật mình mở mắt, nhìn thấy anh mà cô giống như gặp thú dữ, vô thức cô đưa chéo tay ôm người mình, mếu máo nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Đồ biến thái, đồ điên... tránh xa tôi ra."
  • Nói rồi cô cúi xuống cắn mạnh lấy bả vai anh một cái rồi chạy xuống giường, bộ dạng đề phòng nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đừng có mà lại gần tôi."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Này, tự nhiên sao cô cắn tôi?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh định cưỡng bức tôi mà anh còn giả bộ như không có chuyện gì hả?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô bị điên à? Tôi cưỡng bức cô hồi nào? Khi nãy tôi đang ngủ dưới ghế sofa thì tự nhiên cô la toáng lên đánh thức tôi dậy. Cô trấn tĩnh lại và nhớ kỹ giùm tôi. Có phải cô gặp ác mộng không?"
  • An Nhiên nghe xong liền nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nhăn mặt nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Có lẽ.... có lẽ là ác mộng rồi!!!"
  • Hứa Minh Đạt không nói một lời nào nữa,nhìn chằm chằm vào người cô khiến cô cảm thấy xấu hổ. Nhưng rất nhanh cô liền trấn tĩnh lại, đổ ngược nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thì....thì tại anh tôi mới gặp ác mộng đấy. Là tại anh, tất cả là tại anh."
  • Anh bị cô chọc giận không nói lên lời. Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt cô đóng sập lại, phòng ngủ bỗng trở nên rộng rãi trống trải. An Nhiên bất giác rùng mình, bỗng cô cảm thấy có gì đó thật xấu hổ.
  • Sau một hồi nằm suy đi nghĩ lại thì cô cũng nhận ra chuyện này là do mình sai. Thế nhưng vì tự tôn của bản thân lại quá lớn nên mãi cô không đủ can đảm để thẳng thắn đi tìm anh nói lời xin lỗi.
14
Ác mộng của An Nhiên