Âu Lạc Bí Sử / Chương 2
Âu Lạc Bí Sử
  • Tôi cầm lấy quyển vở chậm rãi lật giở từng trang chi chít chữ mà không hiểu sao tầm mắt hơi nhoè đi. Là do bụi hay do cảm xúc trỗi dậy thì tôi cũng không rõ nữa.
  • Thời gian 6 năm không dài không ngắn nhưng đủ khiến tôi quên hẳn đi câu chuyện mà tôi từng tâm đắc. Nếu không phải hôm nay tôi lỡ tay làm rơi thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ tới "bước đệm đầu tiên" này.
  • Chớp chớp mắt vài lần để lấy lại tầm nhìn, tôi bây giờ mới tập trung tinh thần để xem lại những gì tôi viết.
  • Hôm ấy cô giáo tôi cho đề viết tiếp câu chuyện sau khi Mỵ Châu chết với 3 cốt truyện cô cho. Bao gồm "(1) Trọng Thủy gặp cha lên án trước cảnh đổ máu phi nghĩa và sự chia ly của phu thê"; "(2) Trọng Thủy ân hận, tuyệt vọng rồi phát điên" và cốt truyện cuối là "(3) Triệu Đà thấy Mỵ Châu sau khi chết bị nàng doạ sợ lắp bắp xin tha".
  • Tuy không nhớ chính xác tâm trạng hồi đó của tôi ra sao nhưng tôi nhớ mang máng lúc cô cho đề này xong tôi đã ngồi ngâm suốt 3 ngày vì không biết viết thế nào.
  • Bởi tôi ghét Trọng Thủy và cũng chẳng thích Mỵ Châu mà bây giờ cô cho viết vậy thì chẳng khác nào bảo tôi tay bắt mặt mừng với đứa mình ghét.
  • Nhưng đến hạn thì vẫn phải nộp nên tôi thà chọn cô gái ngốc nghếch mù quáng vì tình tới tận khi chết mới biết mình sai còn hơn là kẻ sở khanh kia.
  • [ Đề 3:
  • Sau khi nghe tin báo về cái chết của cha con An Dương Vương, Triệu Đà cho quân tiến vào chiếm đóng thành Cổ Loa. Hắn dung túng cho các binh sĩ mặc sức làm càn, đập phá nhà cửa, cướp bóc, giết người,... không chuyện ác nào là không làm.
  • Tối đến, hắn cho người mở tiệc khao quân thật linh đình ngay trong hoàng cung của An Dương Vương để khẳng định cho chiến thắng của mình.
  • Triệu Đà vui vẻ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn sung sướng lâng lâng khi đã nắm trong tay cả Âu Lạc và khiến cho đối thủ một mất một còn phải chém con rồi nhảy xuống biển tự vẫn.
  • Hắn cứ uống đến khi đã ngà ngà say, đầu óc hơi choáng váng mới dừng lại rồi nói với chúng binh sĩ.
  • - Bữa tiệc tối nay chính là để chúc mừng cho thắng lợi của chúng ta đã chiếm được nước Âu Lạc. Các ngươi hãy cứ ăn uống no say đi, Trẫm đi trước.
  • Nói rồi Triệu Đà cho người đưa về nơi ở tạm thời của hắn và cũng chính là cung điện cũ của An Dương Vương.
  • Hắn nhìn những đồ đạc tinh mĩ mới được thay thế trong cung điện rồi ngửa đầu cười lớn.
  • - An Dương Vương ơi An Dương Vương, ngươi thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời. Chắc là ngươi không ngờ được rằng từ khi ngươi chấp nhận mối hôn sự kia thì ngươi đã bắt đầu thua rồi. Giờ ở dưới Hoàng Tuyền ngươi hối hận lắm nhỉ? Hối hận vì có một đứa con gái ngu ngốc cõng rắn cắn gà nhà, hối hận vì có một tên con rể dối trá phản bội. Nhưng ngươi có hối thì cũng chẳng làm được gì vì người thắng bây giờ là ta. Ha ha ha!
  • Triệu Đà vừa nói xong thì bỗng một cơn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới khiến hắn thanh tỉnh phần nào. Nhìn những ánh nến vì cơn gió lạ mà lập loè lúc sáng lúc tối rồi tắt hẳn, hắn cau mày quát lớn.
  • - Người đâu! Mau lại châm đèn cho ta. Lũ phế vật các ngươi có châm nến cho lửa không tắt cũng không làm được.
  • Chờ một lát vẫn không thấy bất cứ kẻ nào vào khiến hắn càng nóng nảy.
  • - Mau mau vào châm đèn lên nếu không ta chém đầu cả lũ các ngươi bây giờ. Người đâu! Người đâu!
  • Triệu Đà chờ mãi mà vẫn không thấy thuộc hạ nên chỉ đành nương theo ánh trăng mờ mà đi về phía kệ đèn. Vừa đến nơi thì bỗng có một bóng trắng dần hiện lên trước mặt hắn khiến Triệu Đà giật mình hốt hoảng ngã ngồi trên đất.
  • - Ngươi! Ngươi là kẻ nào dám...
  • Hắn chưa nói hết câu đã hoảng hồn không phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa bởi bóng trắng đó đã lướt lại gần dừng lại trước mặt hắn.
  • Triệu Đà kinh hoảng không nói nên lời, cứ trợn mắt nhìn vào khuôn mặt trắng toát của kẻ đó.
  • Cô ta là kẻ giống hệt với cái xác đứt đầu mà con trai hắn đem về mai táng! Là con gái của An Dương Vương và cũng là con dâu hờ của hắn - Mỵ Châu!
  • Khuôn mặt Mỵ Châu trắng toát, mắt đỏ ngầu nổi rõ những tia máu như những con giun đang ngọ ngậy. Ở cổ có một vết thương sâu hoắm máu trào ra ồ ạt thấm đẫm chiếc váy nàng đang mặc rồi chảy nhỏ giọt xuống sàn tạo thành từng vũng lớn nhỏ. Mỵ Châu đứng trước mặt Triệu Đà nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thù hận.
  • Triệu Đà mặt tái mét không còn một giọt máu, trái tim đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn lùi lại một bước thì Mỵ Châu tiến lên một bước nhưng vẫn chưa làm gì nên Triệu Đà cố lấy lại chút bình tĩnh mà lắp bắp.
  • - M- Mỵ Châu! Ngươi còn sống... hay đã chết?
  • Mỵ Châu nghe vậy thì nở nụ cười quái dị, nàng chậm rãi nhấc đầu mình đặt lên tay để lộ ra vết thương máu thịt lẫn lộn. Khuôn mặt cứng nhắc vẫn giữ nụ cười kì quái rồi Mỵ Châu nói bằng giọng khàn đặc chói tai như tiếng những miếng kim loại sắc lạnh va vào nhau.
  • - Ha... ha... ha. Triệu Đà, ngươi đoán xem... con người có ai sống được sau khi bị chặt đầu không?
  • Triệu Đà nghe Mỵ Châu nói vậy càng hoảng hốt, hắn run giọng chối bay chối biến tội lỗi của mình.
  • - Ngươi chết rồi thì sao không ở yên dưới đó đi mà lên tìm ta làm gì? Có tìm thì đáng nhẽ phải tìm Trọng Thủy chứ! Nó... Nó là chồng của ngươi và cũng là kẻ phản bội các ngươi cơ mà?
  • Thấy hắn vô sỉ phủi sạch tội trạng khiến Mỵ Châu càng tức giận. Mặt nàng trở nên vặt vẹo, dữ tợn như ác quỷ ngục Tu La, gằn từng chữ.
  • - Triệu Đà, không phải tất cả đều là kế hoạch hoàn hảo của ngươi sao? Không phải đó là dã tâm của ngươi sao? Trọng Thủy phản bội ta nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ của ngươi mà thôi. Vì thế nên chính ngươi, chính ngươi là kẻ khiến ta nước mất nhà tan, khiến con dân Âu Lạc ta chìm trong bể khổ. Triệu Đà ngươi mới là kẻ có tội lớn nhất. Ngươi phải chết! Phải chết!
  • Mỵ Châu vươn đôi tay máu thịt lẫn lộn như bị dã thú cắn xé tới gần Triệu Đà. Hắn vừa lùi lại vừa lắp bắp xin tha.
  • - Mỵ... Mỵ Châu, ta sai rồi. Ta không nên tính kế ngươi, cướp nước ngươi. Nể mặt Trọng Thủy ngươi tha cho ta đi được không? Ta sẽ đốt thật nhiều tiền vàng để ngươi ở dưới đó tiêu xài thoải mái...
  • - Đã quá muộn rồi Triệu Đà. Ngươi đi chết đi!
  • - Không! Không!
  • - Bệ hạ! Người tỉnh lại đi bệ hạ! Người đừng doạ nô tài.
  • Cảm nhận có người đang lay nhẹ người mình, Triệu Đà choàng tỉnh mở mắt ra. Nhìn một lượt xung quanh vẫn là cảnh vật bình thường trong cung điện và không thấy Mỵ Châu khiến hắn dần bình ổn lại tự trấn an chỉ là mơ.
  • Nhưng lúc đó hắn không biết rằng có một bóng trắng mờ vừa lướt nhanh qua cửa sổ.]
  • Đọc xong tôi không nhịn được mà phì cười. Nhớ năm đó tôi đọc bài văn này trước lớp liền nhận được những tràng cười lớn từ các bạn. Cô giáo bảo tôi trí tưởng tượng phong phú quá. Ý của cô là Triệu Đà làm nhiều việc xấu nên mơ thấy Mỵ Châu đòi mạng. Còn tôi thì viết hẳn Mỵ Châu hiện hồn về doạ nên bài của tôi cô không chấm làm tôi ấm ức cả ngày hôm đó.
14
Chương 2