Âu Lạc Bí Sử / Chương 1
Âu Lạc Bí Sử
  • Mùa hè, mùa của những ngày nắng vàng rực rỡ, mùa của những cơn gió Tây oi nồng và cũng là mùa của những cơn mưa rào bất chợt vội đến vội đi.
  • Đấy là định nghĩa hè của người ta thôi. Chứ với tôi, hè đơn giản chỉ là chuỗi ngày được nghỉ ngơi thư giãn ở nhà sau khoảng thời gian cày cuốc sấp mặt với đống kiến thức ở trường.
  • Nhưng đau đớn thay khi năm nay cái địa điểm nghỉ ngơi của tôi không còn là nhà nữa mà là ngoài bờ ruộng!
  • Bạn nghĩ là do tôi bị bố mẹ đá đít ra khỏi nhà à?
  • Xin thưa không phải bởi ngay cả quý phụ huynh của tôi cũng là một trong những người đang ngồi cạnh tôi bây giờ. Và nguyên nhân của sự vụ này chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ "mất điện".
  • Hồi cuối tháng trước, công ty điện lực thông báo hồ chứa thiếu nước, sông ngòi đang cạn dần. Đã vậy còn chẳng có dư điện dự trữ nên họ thực hiện cắt điện luân phiên cả nước.
  • Ở những thành phố lớn thì chỉ cắt điện khoảng vài giờ còn ở khu vực nông thôn như quê tôi là cắt gần hết ngày. Hoặc không thì chọn cắt vào giờ cao điểm và điển hình như hôm nay chẳng hạn, người ta cắt điện từ 11 giờ trưa đến 5 giờ chiều. Chọn đúng cái thời điểm nóng nhất oi nhất ngày để cắt điện mới "pơ phệch" làm sao.
  • Nhưng thôi, vì là hoàn cảnh chung nên tôi cũng chẳng dám kêu ca gì nhiều. Có thì cũng chỉ thương cho mấy đứa nhỏ nhà chị họ tôi, đứa thì mới hơn một tuổi đứa thì 8 tháng chịu nóng không được cứ khóc quấy bỏ ăn suốt nên gầy hẳn đi thấy mà thương.
  • Tôi
    Tôi
    - Giờ mà được mấy cơn mưa lớn cho mát thì tốt quá mẹ nhờ.
  • Tôi ngồi dưới tán cây râm mát vừa đưa mắt nhìn theo những cụm mây trắng bạc lững lờ trôi trên trời vừa khẽ nói với mẹ.
  • Mẹ nghe tôi nói vậy thì cũng ngửa đầu nheo mắt nhìn lên sắc trời xanh ngắt, quan sát kĩ một lúc rồi lắc đầu.
  • Mẹ tôi
    Mẹ tôi
    - Trời này thì còn lâu mới mưa được. Mây ít với mỏng như kia thì ít cũng phải gần 1 tuần may ra mới có mưa giải nồng. À mà mấy giờ rồi đấy?
  • Tôi
    Tôi
    - Dạ 4 giờ 10 mẹ ạ.
  • Tôi liếc xuống điện thoại rồi đáp.
  • Mẹ tôi
    Mẹ tôi
    - Rõ chán, họ lại quá giờ rồi đấy. Thôi thì lát có điện rồi về nấu cơm sau vậy. Con ngồi đây chơi đi mẹ ra chỗ mấy bác bên kia buôn dưa lê chút.
  • Tôi
    Tôi
    - Dạ vâng.
  • Tôi phì cười khi thấy mẹ tôi bước nhanh về phía mấy cô mấy bác đang ngồi xúm lại nói chuyện gì đó. Trước khi sang còn tạt qua chỗ bố tôi đang đánh cờ ngó một cái mới chịu cơ.
  • Tôi lại nhìn lên trời rồi thả hồn trôi theo những đám mây, tưởng tượng ra đủ thứ rồi lại ngồi cười một mình.
  • Chẳng phải tôi tự kỉ đâu mà vì lứa bằng tôi thì đi học, đi làm hết rồi, lứa kém tuổi thì lượn quanh làng hoặc ngồi góc nào đó đánh game. Chuyện mấy cô mấy bác tôi nghe không hiểu, chuyện mấy đứa con gái tôi đú không xong. Mấy đứa nhỏ tôi chơi cùng thì cũng bận hết thành ra đứa được nghỉ mấy ngày về quê như tôi không có cạ chơi nên chỉ toàn ngồi một góc.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Huầy!
  • Tôi
    Tôi
    - Úi trời!
  • Tôi còn đang mải suy nghĩ lung tung thì bất thình lình bị đập vào người khiến tôi giật mình kêu lên.
  • Liếc thấy mái tóc đen dày buộc cao cùng khuôn mặt cười rạng rỡ của cô nhóc hàng xóm làm tôi dần bình ổn lại nhịp tim.
  • Túm lấy mặt con bé rồi xoa xoa nắn nắn, tôi cười trêu.
  • Tôi
    Tôi
    - Phương Anh! Em hù kiểu đó là có ngày chị ngất ra đấy là em khiêng về không kịp đâu đấy nhá.
  • Cô nhóc thoát khỏi bàn tay tôi, cười toe toét đáp.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Chị ngất là em ứ đưa chị về đâu. Cho chị nằm đây cho mát xong nhân tiện cho lũ muỗi được bữa buffet máu chứ ai lôi chị về cho cực.
  • Tôi
    Tôi
    - Á à. Con bé này bây giờ khá quá nhờ. Lâu không được chị "mát xa" nên nhớ có phải không?
  • Tôi cười cười giả vờ đứng lên. Cô nhóc thấy thế thì cười hì hì tiến lại bóp vai lấy lòng.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Đâu đâu. Lâu không gặp em nhớ quá nên trêu tí thôi ý mà.
  • Tôi kéo tay con bé ra hiệu dừng lại rồi vừa cười vừa nói.
  • Tôi
    Tôi
    - Gớm, tôi bế cô từ lúc cô còn bé tí chã nhẽ không rõ tính cô. Thấy cô Thu bảo dạo này em đang học thêm mà. Hôm nay được nghỉ hả?
  • Cô bé nghe tôi nói thì bĩu môi đáp.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Em có được nghỉ đâu, lát có điện là em phải đi liền ý. Eo ôi đến tháng 9 em mới vào lớp 12 mà mẹ em đã đăng kí cho học thêm luôn từ giờ đến lúc thi đại học rồi. Em muốn chơi chút xíu mà chả được nghỉ tẹo nào. Chán ơi là chán.
  • Tôi
    Tôi
    - Thương thế nhờ. Nhưng cố đi em, học thêm trước cũng có cái lợi mà.
  • Tôi xoa đầu an ủi cô bé.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Em cũng biết thế nhưng... Thôi bỏ đi. À đúng rồi, chị còn vở văn lớp 12 không? Cho em mượn tham khảo với.
  • Tôi
    Tôi
    - Ừm hình như chị còn để lại đấy. Để lát về chị tìm cho. À mà chữ chị không đẹp đâu nên cố dịch nha.
  • Cô nhóc cười rạng rỡ vỗ ngực đảm bảo.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Yên tâm đi chị, em dịch được ý mà. Đến cả...
  • Phương Anh còn định nói gì nữa nhưng lúc này đã có tiếng hô đồng thanh "Có điện rồi" của lũ trẻ. Con bé nghe thấy liền vội chạy về, vừa chạy vừa nói với lại.
  • Phương Anh
    Phương Anh
    - Thế chị về tìm giúp em với nhá, tối em đi học về em qua nha. Giờ em về chuẩn bị đi ngay đây. Bái bai chị.
  • Tôi mỉm cười nhìn theo bóng dáng chạy vội đầy sức sống của con bé rồi cũng đứng lên nói với mẹ là tôi đi về trước.
  • Vừa đi về tôi vừa cố nhớ lại vị trí chồng sách lớp 12 tôi để ở đâu. Ừm, nếu tôi nhớ không nhầm thì chắc là ở góc dưới cùng bên phải giá sách.
  • Tôi về nhà nhìn giá sách phủ bụi chất đầy sách cao ngất mà thoáng giật mình.
  • Được rồi, trong thời gian tôi đi học thì mẫu thân đại nhân nhà tôi đã sắp xếp lại một loạt, ai xin gì thì cho cái đó nên giờ tôi phải tìm lại từ đầu rồi.
  • Tôi bê từng chồng từng chồng sách xuống, cẩn thận tìm kiếm. Tìm một lúc tôi cũng đã thấy được gáy sách quen thuộc kẹp giữa đống đề cương và những quyển vở dày khác.
  • Thấm mệt vì phải bê quá nhiều sách nặng, tôi dứt khoát nâng phần phía trên rồi kéo mạnh quyển vở. Chẳng ngờ tôi dùng lực quá mạnh nên tôi rút bay luôn cả mấy quyển phía dưới.
  • Đặt quyển sách cần tìm trên bàn, tôi thở dài chấp nhận không bào chữa cho sự ẩu đoảng của mình mà ngồi nhặt số sách rơi trên sàn.
  • Đang nhặt mắt tôi bỗng chú ý đến một quyển vở đang mở với dòng tiêu đề chữ to nổi bật "An Dương Vương- Mỵ Châu- Trọng Thủy".
  • Bất giác tôi chợt nhớ tới bài văn yêu cầu viết tiếp câu truyện ấy bằng trí tưởng tượng của mình. Và đây cũng chính là dấu mốc đầu tiên đưa tôi vào thế giới truyện đồng nhân.
14
Chương 1