Ánh nắng ban mai của anh / sự việc không đáng mong muốn
Ánh nắng ban mai của anh
  • Sau khi các lớp bàn về vấn đề chuyện đi cắm trại xong xuôi thì hai người Vương Bát, Ngọc Trinh đã đứng đợi nhóm Lôi Lôi. Nhưng khi đến nơi thì chỉ thấy Huyền Trân từ từ đi đến chứ không thấy Lôi Lôi và Từ Cương. Thấy lạ Vương Bát liền hỏi'
  • - Huyền Trân! Lôi Lôi, cậu ấy đâu rồi sao không đi với cậu, mà với cả cái thằng ngạo mạn kia nữa đâu rồi?
  • Huyền Trân:
  • - "Cái thằng ngạo mạn" là ý cậu là Từ Cương ấy hả?
  • Vương Bát:
  • - Đúng đó, cái thằng đó là người ngang ngược tôi không ưa chút nào.
  • Huyền Trân:
  • - Hay chúng ta đi về trước đi. Hôm nay, Lôi Lôi và Từ Cương có lịch trực vệ sinh lớp nên về muộn. Cậu ấy có nhắn với mình nói lại với mọi người đi về trước đi, còn cậu ấy làm xong sẽ về chung với Từ Cương, bảo các cậu đừng lo.
  • Vương Bát nghe xong mặt trở nên bắt đầu khó coi. Ngọc Trinh nghĩ (Từ Cương cậu hay lắm bây giờ nếu đã như vậy thì thật thuận lợi. Đây là cơ hội cho mình đẩy nước lật thuyền):
  • - Vậy thôi, chúng ta về trước đi, mà mình cũng không ngờ là hai cậu ấy thân nhau đến như vậy đấy. Từ Cương mới đến đây được có mấy tuần mà hai người lại thân nhau đến như vậy. Bây giờ còn làm vệ sinh với nhau trong lớp mà mình thấy hơi lo cho Lôi Lôi ý. Cô nam quả nữ ở với nhau trong một phòng thì không hay lắm đâu.
  • Huyền Trân:
  • ,- Cậu nói gì vậy. Hai cậu ấy là bạn bè mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chúng ta không cần lo đâu. Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.
  • Ngọc Trinh:
  • - Làm sao mà biết được chứ. Mình cũng mong mọi chuyện sẽ như cậu nói.
  • Nghe hai cô gái này nói chuyện, Vương Bát xám mặt mà chạy đến lớp để tìm Lôi Lôi. Ngọc Trinh hốt hoản chạy theo Vương Bát:
  • - Vương Bát, cậu đi đâu thế, chờ mong mình với.
  • Thấy vậy Huyền Trân bèn đi theo họ
  • ______________________________________
  • (Chuyển đến cảnh Lôi Lôi và Từ Cương nào, không biết hai người họ đang làm gì đây, tiếp câu truyện thôi nào)________
  • Khi Lôi Lôi cầm lấy chổi để quét lớp, ai ngờ đâu Từ Cương cũng muốn quét nên thành ra bàn tay của hai người chạm vào nhau. Lôi Lôi ngại ngùng rút tay ra và không ngừng liên tục xin lỗi Từ Cương. Từ Cương:
  • - Cậu đừng làm như vậy, mình mới là người xin lỗi mới đúng. Nhưng trông đáng vẻ của cậu kìa.
  • Lôi Lôi:
  • - Đáng của mình làm sao, xấu lắm hả hay là có cái gì trên mặt mình hả, sao cậu cứ nhìn mình thế. Á nếu là như vậy thì thôi luôn mình rồi.
  • Từ Cương:
  • - Không phải đâu.
  • Lôi Lôi ngây thơ hỏi:
  • - Vậy, thì là cái gì?
  • Từ Cương ghé sát bên tai của Lôi Lôi rồi nhỏ nhẻ nói:
  • - Trong dáng vẻ ngây ngô của cậu thật đáng yêu.
  • Lôi Lôi:
  • - Cậu... cậu... cậu...
  • Lôi Lôi đi đến bản mà lau chùi trong sự ngại ngùng. Khi cô ấy lau đến chỗ quá cao so với cô thì Từ Cương chạy đến, cầm lấy khăn trên tay Lôi Lôi để lâu giúp, thì cô ngại ngùng, cô xoay người lại để cảm ơn Từ Cương. Ai ngờ hai mặt giáp sắt gần nhau mà đều đó đã bị ba người Vương Bát, Huyền Trân và Ngọc Trinh nhìn thấy. Hai người Vương Bát nhìn thấy thì rất tức giận còn Huyền Trân thì rất ngạc nhiên. Chỉ có Ngọc Trinh vui mừng nói:
  • - Các cậu thấy mình nói có sai không. Quả nhiên chỉ có cô nam quả nữ ở trong một căn phòng như này là điều không ổn mà. Hahahaha, các cậu nhìn thấy rồi đấy, còn hồ ly Lôi Lôi này đã quyến rũ biết bao nhiêu người không chừng.
  • Huyền Trân:
  • - Cậu im đi! Sao cậu lại nói như thế chứ, đúng là đồ vô nhân đạo.
  • Ngọc Trinh:
  • - Cậu ...cậu... cậu
  • Vương Bát hét lớn với bộ mặt hầm hầm sát khí:
  • - Im đi!
14
sự việc không đáng mong muốn