Ánh nắng ban mai của anh / Sự ngại ngùng
Ánh nắng ban mai của anh
  • Khi Lôi Lôi đang đứng với Huyền Trân thì cô và cô bạn Huyền Trân đã nghe được cuộc nói chuyện của đám bạn nam thân với Vương Bát. Khi cô nghe được thì mặt lại đỏ ửng lên như bị bệnh, không chỉ Lôi Lôi nghe thấy mà Huyền Trân cũng đã nghe thấy hết tất tần tật mọi chuyện. Cô nghĩ rằng mình đã nghe lầm nên xoay qua, định hỏi bạn mình thì thấy cậu ấy mặt đã ửng hồng bèn hốt hoảng ngạt nhiên hỏi:
  • - Nè Lôi Lôi, những gì mà bọn họ nói có thật hay không hả?
  • Lôi Lôi không nói gì mà khi nghe thấy bạn mình hỏi như vậy thì quay sang chỗ khác. Mặt lại còn đỏ hơi hồi nãy rồi bắt đầu nói chuyện để đổi chủ đề:
  • - Huyền Trân, cậu có thấy nơi này đẹp không, mình thì thấy rất đẹp, thôi mình đi tham quan nơi này một chút.
  • Sau khi nói xong cô liền chạy đi, thấy cô bạn thân của mình mặt đỏ tía tai rồi còn đổi chủ đề mà còn chạy đi chỗ khác thì trong đầu cô đã có đáp án. Cô liền chạy theo Lôi Lôi rồi nói:
  • - Chờ mình với, mình cũng muốn đi, mà cậu chưa trả lời câu hỏi của mình mà,i ít nhất cậu cũng phải nói cho mình nghe chứ, mình là bạn đã thân của cậu mà.
  • Lôi Lôi nói:
  • - Mặc kệ cậu, mình đi trước đây.
  • Huyền Trân:
  • - Nè nè..., cậu phải chờ mình đi với chứ, cái cậu này... thật là.
  • Nói xong rồi thì Huyền Trân chạy nhanh bấm theo Lôi Lôi. Sau khi hai người đó đi thì ở bên một gốc cây gần đó, Từ Cương đã nghe và nhìn thấy tất cả. Cậu ta rất tức giận sám mặt lại, tay nắm chặt rồi đi ra chỗ khác. Không chỉ Từ Cương mà đến Ngọc Trinh cũng nghe và nhìn thấy hết tất cả, cô ta bèn chạy đi đến tìm Từ Cương bàn chuyện. Khi tìm được Từ Cương, cô nói với giọng đầy ảm đạm:
  • - Từ Cương, chúng ta nói chuyện một chút đi.
  • Từ Cương nhìn quanh nhìn lại thấy hơi nhiều người rồi nói nhỏ:
  • - Chúng ta tìm chỗ khác kín đáo hơn rồi nói.
  • Nói xong, hai người cùng đi tìm một chỗ kín đáo, ít người để bàn chuyện.
  • _______________________________________
  • Còn hai người Lôi Lôi và Huyền Trân đi vào trong rừng, đi đến khi gặp một con suối rồi ngồi lại đó ngắm cảnh đẹp. Huyền Trân:
  • - Lôi Lôi ở đây đẹp quá, hay chúng ta ngồi lại đây ngắm cảnh đẹp đi.
  • Lôi Lôi:
  • - Ừm. Mình ngồi đây một chút rồi lại đến tập trung với mọi người.
  • Vậy là hai người ngồi lại bên bờ suối ngắm cảnh đẹp thơ mộng.
  • (bây giờ các bạn có muốn biết chuyện gì xảy ra bên phía của Vương Bát không, chúng ta cùng nhau đi xem nào).
  • _______________________________________
  • Phía Vương Bát, cậu A nhăn nhó:
  • - Nè, cậu có nghe nhằm không, đâu có ai tập trung đâu, thật là.
  • Vương Bát:
  • - Thì chắc chút gì đó sẽ tập trung thôi.
  • Bạn C nói giúp cho Vương Bát:
  • - Vương Bát nói đúng đó, chút nữa sẽ thông báo tập trung thôi.
  • Một tiếng sau, Bạn A tức giận nói:
  • - Lâu quá, có khi không tập trung hay sao mà một tiếng đồng hồ rồi mà không có thông báo gì. Hay chúng ta đi dựng lều trại đi.
  • Bạn B:
  • - Cậu nói đúng, chúng ta nên đi dựng lều trại cho tối hôm nay thay vì ngồi lại đây chờ đợi.
  • Cả nhóm đồng thanh:
  • - Được đấy, đi thôi.
  • Rồi cả nhóm đã cùng đi dựng lều.
  • _______________________________________
  • Trong một góc cây cách buổi cắm trại một chút, có hai người đang bàn chuyện. Đúng, đó chính xác là Từ Cương và Ngọc Trinh. Ngọc Trinh nói:
  • - Tôi đã thấy một việc mà có lẽ cậu không muốn nghe nhưng đây là thứ mà cậu quan tâm.
  • Vương Bát:
  • - Cô định nói cái chuyện mà Vương Bát đã bảo vệ cho Lôi Lôi ấy hả.
  • Ngọc Trinh:
  • - Sao mà cậu lại biết được chuyện đó???
14
Sự ngại ngùng