Ánh nắng ban mai của anh / Sự bảo vệ ấm áp
Ánh nắng ban mai của anh
  • Chuyến xe đã dừng lại, cũng đã đến nơi cần phải đến, các bạn học sinh lần lượt bước chân xuống xe. Lôi Lôi cũng đã vì tiếng xe dừng lại nên cũng đã tỉnh giấc. Khi tỉnh lại Lôi Lôi nhìn thấy mọi người trong xe đang nhìn chằm chằm vào người mình. Các bạn nữ thì nhìn với ánh mắt khó chịu mà đằng đằng sát khí , còn các bạn nam thì nhìn sang phía bên cạnh cô với ánh mắt viên đạn. Cô bỗng nhiên nhìn qua thì thấy Vương Bát đang ngủ, cô hốt hoảng khi thấy mình nằm dựa trên vai của Vương Bát. Cô ngại ngùng dịch chỗ ra xa một chút. Khi đó trong xe mọi người bàn tán với nhau về việc đó, các bạn nữ đều nói xấu Lôi Lôi, các bạn nam thì tức muốn xì khói, rất muốn đánh cho Vương Bát bầm dậm nhưng nếu làm như vậy thì bọn con gái sẽ cản lại mà mắn cho một trận nhớ đời luôn á, nên chẳng ai mà dám. Vương Bát cũng đã tỉnh giấc nồng khi nghe tiếng ồn ào bàn tán của mọi người trong xe. Khi đã tỉnh hẳn, cậu không hiểu vì sao mà mọi người lại bàn tán xôn xao đến vậy và cũng không biết tại sao lại có người nói xấu Lôi Lôi. Cậu nghe thấy một lời nói xấu Lôi Lôi, bạn A:
  • - Các cậu xem, có phải con nhỏ Lôi Lôi đó đợi đúng cái lúc mà Ngọc Trinh không có ở đây mà quyến rũ nam thần của trường chúng ta hay không, ai mà chẳng biết Ngọc Trinh với Vương Bát nam thần đại nhân là thanh mai trúc mã chứ.
  • Bạn B:
  • - Chứ còn gì nữa, chứ chuyện đó ai mà chả biết.
  • Bạn C:
  • - Chắc cô ta nhân lúc Vương Bát nam thần đại nhân ngủ thiếp đi rồi nằm lên vai của đại nhân nên nam thần không biết chứ gì.
  • Bạn A:
  • - Ỷ mình đẹp thì ngon lắm chắc, nó chỉ giỏi làm mấy cái trò sử dụng sắc đẹp mà đi quyến rũ trai thôi.
  • Khi Vương Bát đã nghe được điều đó làm cậu khích động không kìm chế được nên đã lỡ quát to :
  • - Các người im ngay đi, mấy người là trâu, là bò à, mỗi câu nói ra thật dơ bẩn khiến người ta phát ói. Im hết đi, không muốn cái miệng nữa sao, đừng để tôi nghe thấy lại những lời dơ bẩn này nữa nếu như tôi còn nghe thấy những lời không tốt này thì đừng có trách.
  • Sau khi cậu nói xong thì liền dùng một cặp mắt vừa hung dữ vừa lạnh lùng rồi nhìn về phía của các cô gái đã nói xấu về Lôi Lôi. Lôi Lôi vì nhìn, nghe thấy Vương Bát đã lên tiếng bảo vệ mình nên rất vui, cảm thấy được chế chở nhưng cũng rất lúng túng vì ngại. Trong lúc cô đang ngại ngùng thì bác tài đã réo lên :
  • - Các cháu xuống xe thôi nào.
  • Các bạn trong xe đồng thanh "Dạ" rang rồi từng người từng người một từ từ bước chân xuống khỏi xe. Vương Bát và Lôi Lôi cũng vậy họ cũng bước chân xuống xe, khi xuống xe họ mỗi người đi một hướng, Lôi Lôi thì đi tìm Huyền Trân vì còn ngại ngùng nên cô chỉ lấy cớ tìm bạn chứ không vì mục đích gì cả. Cô và Huyền Trân gặp nhau ngay khi cô bước xuống xe, thì ra là Huyền Trân ngồi xe trước nên cô đã đến sớm hơn Lôi Lôi một chút, cô đứng đó chờ bạn của mình rồi khi thấy xe của bạn mình đến và dừng lại cô đã chạy đến đó. Còn về phần của Vương Bát, khi cậu xuống xe đã liền bị các cậu bạn chơi thân với nhau kịa, cậu A nói:
  • - Chà, hồi nãy cậu hùng hồn dữ ha, chắc là quan tâm đến cô bạn ngồi kế bên rồi.
  • Vương Bát:
  • - Im miệng đi, cậu nói vớ vẩn, quan tâm cái gì chứ.
  • Bạn B:
  • - Thôi thôi đi, đừng giấu tụi này nữa, tụi này nghe hết rồi đó nha.
  • Bạn C:
  • - Gì mà "Đừng để tôi nghe những lời dơ bẩn này nữa..." ngầu dữ ha.
  • Rồi cả đám cười rộ lên
  • Vương Bát:
  • - Im hết đi, không đi tập trung sao, tôi đi trước, các cậu cứ ở đây mà cười.
  • Sau khi nói xong Vương Bát liền đu trước, để lại đám bạn ngu ngơ mà cười khúc khích.
  • Cậu C lên tiếng:
  • - Vương Bát chờ tụi này với, xin lỗi mà đừng giận nữa.
  • Anh nói xong cả đám liền gắn chạy theo đuổi cho kịp Vương Bát.
14
Sự bảo vệ ấm áp