Ánh nắng ban mai của anh / Kết hoạch đầu tiên thất bại
Ánh nắng ban mai của anh
  • Từ Cương và Ngọc Trinh bàn luận với nhau về cái cách để tách Vương Bát và Lôi Lôi ra, để mỗi người có thể tiến thêm một bước với đối phương mà mình thích. Họ lập ra được một kế hoạch mà cả hai rất ưng ý. Theo như kế hoạch đã định. Vào giờ ra về, khi mà năm người đã gặp nhau, đang trên đường về thì Từ Cương và Ngọc Trinh bắt đầu vào vở kịch của chính mình tạo ra. Ngọc Trinh đi qua bên cạnh của Lôi Lôi, nói là muốn đi chung với Lôi Lôi, cô ta cố tỏ ra cái vẻ mặt thân thiết nhưng khi đi đến đoạn đường sau thì lại bất ngờ gạt chân của Lôi Lôi. Khi định gạt chân Lôi Lôi thì Ngọc Trinh đã ra tín hiệu ( nháy mắt) với Từ Cương. Từ Cương bắt được tín hiệu liền định đỡ Lôi Lôi nhưng ( ai mà ngờ được ) hai người không thể ngờ được rằng Vương Bát đã nhanh hơn họ một bước. Cậu đến đỡ Lôi Lôi, hai bàn tay thì ôm cái rổ nhỏ của Lôi Lôi, hai khuôn mặt của cả hai người đều lại gần với khoảng cách khá là gần. Hai người nhìn nhau với ánh mắt trìu mến. Trong đầu của Lôi Lôi đang suy nghĩ: " Cậu ấy gần quá! Sao mình lại thấy cậu ấy trong thật là tuấn tú làm sao! Á..! Lôi Lôi, mày đang nghĩ cái gì vậy nè, hãy tỉnh táo là xem nào, hãy tỉnh táo lại đi nào." Trong đầu óc của Vương Bát: " Cậu ấy và mình gần quá. Tại sao mình lại cảm thấy tim mình thì đập loạn nhịp cả lên, còn cảm thấy cậu ấy thật là xinh đẹp, rất có sức quyến rũ lòng người. Eo cậu nhỏ quá, vừa với một vòng tay của mình luôn. A ..., Vương Bát ơi là Vương Bát, mày hãy tỉnh táo lại đi, không thể để như vậy được." Vương Bát buôn tay ra thì hai người đều ngượng ngùng rồi đỏ mặt. Vương Bát hỏi Lôi Lôi:
  • - Cậu có sao không?
  • Lôi Lôi:
  • - Mình không sao. Cảm ơn cậu nhiều nha.
  • Vương Bát:
  • - Không có gì đâu.
  • Hai người lại chìm vào trong sự ngượng ngùng khó tả. Lúc này thì Huyền Trân hỏi thăm Lôi Lôi :
  • - Cậu có sao không Lôi Lôi?
  • Lôi Lôi:
  • - Mình không sao.
  • Huyền Trân:
  • - Thế thì tốt rồi, cậu làm mình lo lắm đấy.
  • Lôi Lôi:
  • - Xin lỗi cậu nha.
  • Huyền Trân:
  • - Mình chỉ nói đùa thôi, không sao đâu Lôi Lôi.
  • Trong khi cả ba người nói chuyện vui vẻ với nhau thì các bạn cũng biết rồi đó. (Chúng ta quay lại với cặp đôi liên minh, hợp tác giữa hai người Từ Cương và Ngọc Trinh thôi nào.)
  • Cùng với sự vui vẻ của đám người kia thì cặp liên minh giữa Từ Cương và Ngọc Trinh đang rất cay đắng với sự việc vừa xảy ra. Họ lại không ngờ rằng cái kết hoạch đầu tiên mà tự chính mình đề ra, làm ra lại là cái mũi tên nhọn đâm thẳng lại vào mình. Kết hoạch chia cách Lôi Lôi và Vương Bát lại thành một cơ hội để bọn họ càng thêm thân thiết. Chính kết hoạch của họ làm họ thật sự rất thất vọng về nó. Vậy là kết hoạch đầu tiên ( kết hoạch thứ nhất ) đã thất bại thảm hại. Cả hai người đều buồn bã đến khi nghe Huyền Trân gọi :
  • - Nè, các cậu chúng ta đi thôi!
  • Cả người cố cười gượng để đi, vậy là cả năm người đều đi về nhà của mình.
  • Khi về đến nhà, Lôi Lôi thì suy nghĩ về Vương Bát, trong tâm trí bây giờ của cô đều toàn hiệu lên hình ảnh của Vương Bát, cô cũng không thể hiểu nổi. Vương Bát thì lại nhớ về Lôi Lôi. Anh nghĩ về nụ cười của Lôi Lôi, còn nói nhẩm: " Nó giống như ánh nắng ban mai, thật đẹp biết bao." Còn về phần của Từ Cương và Ngọc Trinh thì cả hai đều ấm ức cái chuyện vừa nãy và dự định sẽ ra một kết hoạch mới.
14
Kết hoạch đầu tiên thất bại