Ánh nắng ban mai của anh
  • Khi nhìn thấy cảnh đó Vương Bát tức giận, mặt hầm hầm sát khí chạy đến chỗ Từ Cương, nhào đến mà đấm cho cậu ta một cái đau điếng. Cả hai người vật lộn với nhau, đánh đấm, đấu đá với nhau. Vương Bát:
  • - Tên khốn này mày định làm gì Lôi Lôi hả?
  • Từ Cương:
  • - Cậu nhìn thấy rồi đấy, tôi mới là người thắng cuộc chứ không phải cậu.
  • Vương Bát:
  • - Mày là thằng khốn nạn!
  • Lôi Lôi thấy hai người đánh nhau bèn gọi mọi người đến cản lại.
  • Lôi lôi:
  • - Các cậu bình tĩnh nào, mình có thể giải thích chuyện lúc nãy.
  • Khi Lôi Lôi đến gần để ngăn cản, Vương Bát sợ rằng sẽ đánh trúng Lôi Lôi nên cậu đã dừng tay.
  • Lôi Lôi:
  • - Các cậu có sao không?
  • Từ Cương:
  • - Mình không sao.
  • Vương Bát:
  • - Tôi không sao nhưng Lôi Lôi, cậu hãy nói cho rõ ràng chuyện khi nãy đi chứ
  • Huyền Trân:
  • - Phải, phải rồi đó Lôi Lôi, chuyện khi nãy là sao hả.
  • Lôi Lôi ngại ngùng ấp úng:
  • - Mình... mình...
  • Ngọc Trinh:
  • - Cậu nói không được chứ gì? Mọi người thấy mình nói đúng không.
  • Lôi Lôi:
  • - Mình sẽ nói. Chỉ là mình lau bản mà bản cao quá, mình không với tới được thôi nên Từ Cương mới giúp mình, rồi mình định quay lại cảm ơn thì ai dè nó như vậy đấy. Chứ không có gì đâu mọi người đừng nghĩ lung tung.
  • Ngọc Trinh:
  • - Mình không tin. Chỉ là lau bản thôi mà cũng tình tứ như thế chứ.
  • Từ Cương:
  • - Lôi Lôi nói đúng đó, mình chỉ muốn giúp lau bản nhưng mình không ngờ tới luôn đó.
  • Lôi Lôi:
  • - Cho mình cảm ơn cũng như cho mình xin lỗi cậu nha, vì mình mà cậu bị hiểu lầm. Thật sự mình rất xin lỗi cậu.
  • Từ Cương:
  • - Không sao, bạn bè gặp khó khăn thì phải trợ giúp lẫn nhau mà có gì mà cậu phải xin lỗi chứ.
  • Lôi Lôi:
  • - Thôi hay các cậu về trước đi, bọn mình làm xong việc thì đi về sau.
  • Vương Bát:
  • - Không được mình sẽ ở lại đây giúp cậu. Tôi cũng không muốn khi chúng tôi không ở đây thì lại có cái cảnh đó một lần nào nữa đâu.( vừa nói vừa nhìn với ánh mắt hình viên đạn đến chỗ Từ Cương)
  • Từ Cương:
  • - Không được đâu, đây là việc của hai bọn tôi, bọn tôi làm là được rồi, không cần các cậu giúp đâu.
  • Vương Bát:
  • - Như vậy sẽ không hay lắm đâu, bạn bè gặp khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà phải không bạn Từ Cương. Vã lại thêm một người nữa thì công việc sẽ có hiệu suất tốt hơn mà lại nhanh hơn nữa.
  • Lôi Lôi :
  • - Thôi được rồi cậu muốn giúp thì cũng được.
  • Từ Cương tức không nói ra được một câu nào. Ngọc Trinh thì nghe thấy và nhìn thấy những hành động của Vương Bát thì rất tức giận, nhưng cô ta cũng phải cố mà chịu đựng, cố gắn không để vẻ tức giận đó bị biểu hiện trên mặt của mình, rồi nói:
  • - Nếu vậy hay là mình cũng làm với mấy cậu nha.
  • Huyền Trân:
  • - Các cậu định không cho một người đáng yêu, dễ thương như mình làm giúp hả.
  • Lôi Lôi:
  • - Tất nhiên là không rồi, mình làm sao có thể thiếu cậu được chứ, cả Ngọc Trinh nữa hai cậu cũng cùng làm với bọn mình nhé.
  • Huyền Trân:
  • - Vậy mới đúng chứ! Chúng ta làm thôi nào.
  • Lôi Lôi:
  • - Vương Bát hình như cậu bị chảy máu ở cánh tay kìa.
  • Vương Bát:
  • - Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại đâu.
  • Lôi Lôi:
  • - Sao lại không chứ. Cậu đi theo mình vào phòng y tế nào. Mấy cậu cứ làm đi nhé, chút nữa mình sẽ trở lại ngay.
  • Nói rồi Lôi Lôi nắm lấy tay của Vương Bát mà kéo đi. Ngọc Trinh:
  • - Mình cũng đi nữa.
  • Cô vừa nói thì đã bị Huyền Trân kéo lại làm việc rồi không đi được, cô ta tức lắm mà không làm gì được. Từ Cương cũng vậy, thấy Lôi Lôi cầm tay Vương Bát thì tức lắm mà không làm gì được.
14
Giải thích