Ánh nắng ban mai của anh / Cuộc sống và tâm trí của Lôi Lôi
Ánh nắng ban mai của anh
  • Sau khi mỗi người về nhà, thì Ngọc Trinh bận rộn bắt đầu lên kế hoạch để tách sự chú ý của Vương Bát khỏi Lôi Lôi, dành sự chú ý đó đến mình.Còn đối với Lôi Lôi thì lại khác. Cứ mỗi lần đi học về cô đều phải nghe những lời trách móc, chửa vã của cha mẹ. Cô vốn không được bố mẹ yêu thương từ nhỏ đến giờ như bao bạn bè, từ nhỏ đã bị coi là đứa con của sự kết hôn không mong đợi. Cô luôn bị cha mẹ coi thường và khinh bỉ, khi nào ở nhà cũng bị gọi với một cái tên rất xui rủi, đó là sao chổi xui xẻo. Cô cũng thường bị cha đánh đập. Nhưng đối với cô, cha mẹ cũng là cha mẹ của mình, là người sinh ra, cho mình hình hài nên cuộc sống của cô cứ như vậy mà trôi qua theo năm tháng mà cô đã quen dần với cuộc sống này từ lâu nên không có gì là đau buồn đối với cô. Cuộc sống cứ như thế trôi qua đến một ngày, nhóm của Lôi Lôi lại gặp nhóm của Vương Bát, Huyền Trân ngỏ ý muốn đi cùng nhưng lạ thay, Ngọc Trinh nhất quyết không muốn đi chung nói lý do là vì có việc bận nên không thể đi được. Khi Lôi Lôi và Huyền Trân định rời đi thì bất giác bàn tay to lớn của Vương Bát nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lôi Lôi rồi nói:
  • - Đừng đi, tôi không bận gì cả chỉ có một mình cậu ấy bận thôi, chúng ta đi chung đi. Còn cậu Ngọc Trinh, cậu bận việc gấp thì đi trước đi tôi sẽ đi với nhóm của Lôi Lôi rồi về cũng được.
  • Kiều Ngọc Trinh nghe vậy mặt hầm hầm nhưng lại nói một cách dịu dàng với Vương Bát rằng:
  • - A! Mình nhớ ra thì ra mình không có việc gì bận, chỉ là mình nhớ nhầm thôi, hay là mình sẽ đi chung với các cậu. (Nói như vậy thôi chứ trong lòng thì đau lắm.)
  • Từ khi Từ Vương Bát nắm tay của cô nàng thì con người này lại trở nên ngại ngùng. Trong tâm trí của Lôi Lôi:" Bàn tay cậu ấy to quá mà lại rất ấm nữa. Thật muốn mãi mãi như vậy quá đi." Khi cô đang suy nghĩ bõng bàn tay đó chợt rút lại. Trong thân tâm của Vương Bát: " Bàn tay cậu ấy nhỏ bé hơn mình tưởng như nó lại thật mền mại và thoải mái."
14
Cuộc sống và tâm trí của Lôi Lôi