Ánh nắng ban mai của anh / Chia nhóm sao ? Thú vị đấy.
Ánh nắng ban mai của anh
  • Về với phía Vương Bát và Lôi Lôi, thì họ đi tìm Từ Cương nhưng chưa tìm được. Không khí giữa họ cũng rất ngại ngùng, bỗng Lôi Lôi lên tiếng:
  • - À này Vương Bát, mình cảm ơn cậu về chuyện trên xe nha.
  • Vương Bát nói:
  • - Chuyện đó không có gì đâu. Tại mình thấy bọn họ không biết gì mà lại bôi nhọ, Rồi còn nói xấu cậu. Nên mới nói đỡ cho cậu chút thôi.
  • Lôi Lôi:
  • - Cậu vẫn luôn như vậy, luôn làm cho người khác vui mà không cần phải làm rõ.
  • Vương Bát:
  • - Cậu nói thế là sao hả! Mình chỉ,... chỉ nói chút thôi chứ có làm gì đâu. Mà mình cũng không có cái thói đó.
  • Lôi Lôi:
  • - Hi hi hi, mặt cậu đỏ hết rồi kìa
  • Vương Bát ngại ngùng quát:
  • - Tại trời nắng nóng quá thôi, mặt mình không... không có đỏ.
  • Lôi Lôi cười:
  • - Cậu vẫn bướng bỉnh như ngày nào.
  • Vương Bát không nói nữa, mặt cũng đỏ như tức giận vậy. Mặc dù bị trêu nhưng cậu không thấy khó chịu cũng chả tức giận cậu chỉ ngại ngùng mà thôi.
  • - A! Từ Cương cậu đây rồi.
  • Lôi Lôi chợt thấy Từ Cương nên gọi lớn. Từ Cương đi đến chỗ hai người đang đứng với vẻ mặt khó chịu. Lôi Lôi lo lắng hỏi:
  • - Cậu không sao chứ? Hình như cậu cảm thấy khó chịu thì phải.
  • Từ Cương vội chỉ lại biểu cảm khuôn mặt rồi cười rạng rỡ nói:
  • - Không sao, mình chỉ thấy hơi nóng thôi.
  • Lôi Lôi:
  • - Không sao thì tốt, à mà nãy giờ cậu đi đâu đấy, bọn mình tìm cậu nãy giờ.
  •  Từ Cương cười gượng:
  • - À, mình chỉ đi tham quan xung quanh đây một chút. Cậu tìm mình có chuyện gì không?
  • Vương Bát khó chịu chen ngang:
  • - Thì Huyền Trân có chiến lợi phẩm nên bảo chúng tôi tìm cậu cùng ăn. Nếu cậu muốn ăn thì đến không thì khỏi.
  • Nói rồi quay sang Lôi Lôi:
  • - Đi thôi nếu không thì Huyền Trân và cái đám đó sẽ ăn hết mất.
  • Lôi Lôi:
  • - Đi thôi.
  • Ba người cùng đi nhưng trong khi hai người Lôi Lôi và Vương Bát nói chuyện vui vẻ thì Từ Cương lại có vẻ mặt không mấy là vui. Vì phải nhìn cái cảnh đùa vui của hai người. Và hai người cũng chẳng biết rằng cái khung cảnh thân mật khi hai người ở riêng đã bị Từ Cương am thầm quan sát và nhìn thấy rõ. Điều đó đã làm cho cậu ta càng mong muốn kế hoạch tiếp theo phải thành công, muốn làm được điều đó thì kế hoạch phải tỉ mỉ hơn nữa. Trong đầu cậu ta đã từng chút một mà lên kế hoạch nên cũng trầm hơn mọi khi.
  • - A, đến rồi này.
  • Lôi Lôi lên tiếng. Điều đó đã làm cho Từ Cương ngừng suy nghĩ và quay lại dáng vẻ tươi cười kia của mình.
  • Lôi Lôi:
  • - Huyền Trân các cậu chờ bọn mình đó à?
  • Huyền Trân:
  • - Không có cậu sao mình có thể ăn trước chứ.
  • Lôi Lôi:
  • - Cậu là tốt nhất.
  • Bạn B:
  • - Thôi, hai cậu có thể bày tỏ tình bạn bè thắm thiết sau đi, dù gì Từ Cương cũng đã đến, mọi người cũng đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu ăn được không, mình đói muốn chết rồi nè.
  • Cả đám cười rộ lên rồi cùng nhau ăn. Bữa ăn picnic diễn ra vui vẻ trong tiếng cười nói của cả đám. Sau khi ăn uống no say thì cũng đã đến lúc phải kết thúc bữa tiệc picnic ngoài trời. Kết thúc thì cũng phải dọn dẹp chứ. Vậy nên bạn A đã lên tiếng:
  • - Nè, hay chúng ta chia nhóm thành nhóm nhỏ hai nhóm là hai người, một nhóm ba người rồi phân công làm việc đi. Như thế sẽ nhanh hơn đó.
  • Lôi Lôi:
  • - Như vậy cũng được, vậy thì chia như thế nào.
  • Bạn C:
  • - Mình và B,A một nhóm.
  • Huyền Trân kéo Từ Cương:
  • - À, mình và Từ Cương sẽ cùng một nhóm.
  • Bạn A:
  • - Vậy thì nhóm còn lại là Lôi Lôi và Vương Bát.
14
Chia nhóm sao ? Thú vị đấy.