Ngày Gặp Anh Trong Cuộc Đời / Chương 9: Thật may
Ngày Gặp Anh Trong Cuộc Đời
  • Vậy mà cũng không được, cậu quá mức điên giống hệt bố cậu khi đến ngày trăng non. Lý do cậu rất mạnh khi ở dạng này là do thừa hưởng được gen của bố mình. Ông ấy khi xưa cũng ở dạng này mà diệt gần hết tộc chỉ trong một đêm, nay ác mộng của họ đã trở về.
  • Năm xưa đã không ít người trong tộc muốn dừng bố cậu tàn sát người trong tộc mà hy sinh không ít, bọn họ cùng nhau đứng ra ngăn lại mãi mới kiềm chế được con quái vật khát máu trong người ông nhưng đổi lại là cả gia tộc không còn lại bao nhiêu. Đến bây giờ bọn họ còn rất ám ảnh sự việc năm đó.
  • Giờ sự việc năm đó lại tái diễn, cậu có mã gen mạnh y hệt ông.
  • "ẦM... RẦMM"
  • Mia đã giết không ít người muốn chạy trốn khỏi chỗ này, vài người cố đánh trả không may bị giết một cách rất tàn nhẫn. Các trưởng lão và tộc trưởng phải hợp sức mà ngăn cậu lại. Dù là vậy cũng chẳng ăn thua, Mia mất kiểm soát quá nặng, còn hơn cả cha cậu.
  • "AAAAAAA.... TỘC TRƯỞNG CỨU TÔI".
  • "TRƯỞNG LÃO XIN HÃY CỨU CHÚNG TÔI".
  • "AAAHHHH......"
  • Tiếng kêu la thất thanh, khắp nơi đều là tiếng hét kêu lên "cứu mạng" ai nấy tháo chạy bỏ mặc người thân mà trốn. Loạn càng thêm loạn.
  • "Hahahahaha... hahahahahah... chưa đủ, vẫn chưa đủ".
  • Cậu cười lớn rồi nhai ngấu nghiến thịt của kẻ bị mình giết. Bọn họ ớn lạnh không dám đến gần.
  • "Ngon thật đó, hahahahaha....".
  • Mia tiếp tục tàn sát, nơi này phút chốc nhuộm đầy máu đỏ trở thành một trận bình địa chứa xác người sói, tộc trưởng, trưởng lão và các tinh anh ưu tú mạnh nhất trong tộc toàn bộ đều bị thương nặng, bọn họ bị cậu xé đứt một chân hoặc hai tay, tình trạng phải nói là rất nguy kịch, chẳng ai ở đây có thể chạy thoát.
  • Người cậu từ đầu đến chân toàn là máu, không phải máu của cậu mà là của kẻ thù.
  • Mà lúc này khi Doco nghe tin cậu bị bắt đến đây thì lập tức lên đường tới đây, kết quả... trái ngược với những gì anh ta nghĩ khi vừa mở cửa bước vào đây.
  • Cánh cửa được mở. Vừa vào đã thấy bao nhiêu là xác của dòng tộc rãi rác khắp phòng, chính giữa phòng là Mia, cậu đứng ở giữa những cái xác đang nằm ngổn ngang, máu thì dính đầy người còn những người đang bị thương nặng thì cùng nhau ngồi một góc nhìn cậu.
  • "Chuyện này... là sao đây ?!".
  • Quá bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, Doco định đi vào thì Mia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cậu tung đòn bất ngờ, may anh ta kịp phản ứng mà đỡ đòn từ phía trước nhưng điều anh ta không ngờ đến chính là Mia chỉ đánh lạc hướng, cậu vòng ra sau đánh mạnh vào gáy làm Doco bất tỉnh.
  • 'Tên nhóc đó điên rồi'.
  • 'Mọi người ai cũng bị thương rồi, làm sao đây'.
  • 'Chúng ta nhất định phải chạy khỏi đây'.
  • 'Phải chạy thôi'.
  • Ai nấy hoảng loạn thầm nghĩ muốn chạy nhưng vết thương quá sâu cộng thêm việc bị mất máu nhiều, muốn chạy cũng không thể, giờ chỉ còn việc dựa vào vận may.
  • Mia ở trạng thái này không tự mãn cũng không đắc ý, từ từ hưởng thụ chiến thắng của mình. Về phần Doco cậu cũng chẳng tha, vừa khéo dạ dày đang rỗng nên tiện tay lấy mất một tay của anh ta mà ăn. Tất thảy nhìn thấy cảnh này đều nuốt " ực" một tiếng trong run sợ, vài người đã ói khi tận mắt chứng kiến cậu dùng móng vuốt xé toạc tay của Doco ra ăn, vài người thì nhắm mắt quay đầu đi khi thấy cảnh tượng kinh tởm này.
  • Quá mức kinh dị và tàn ác, Mia của hiện tại không phải là Mia mà là một con quái vật khát máu thật sự. Cậu chuẩn bị đi đến để kết liễu bọn họ rồi mới đến lượt Doco, bỗng từ đâu anh (Ban) xuất hiện, bế trên tay là Maoi.
  • Lúc nãy là Doco báo cho anh về chỗ Mia bị bắt nên anh mới biết đường chạy đến đây, cảnh trước mắt quá kinh hãi, Ban không khỏi kinh ngạc, che mắt Maoi rồi từ từ tiến đến chỗ Mia.
  • "Mia, đủ rồi, quay về thôi".
  • Nghe được giọng nói quen thuộc, cậu quay đầu lại nhìn, chẳng nhiều lời liền lao đến cào một phát làm tay anh đứt vài đường, máu rướm từng giọt xuống đất.
  • "Mia, là tôi đây, cậu không nhớ tôi sao".
  • Anh dịu dàng ôm cậu vào lòng, che mắt Maoi không để con bé nhìn cậu vì hiện giờ cậu không còn là chính mình.
  • Giọng nói của anh sao lại ấm áp và dịu dàng đến thế, Mia mất dần kiểm soát, không còn nghe lọt tai lời nào của Ban. Cứ vậy mà liên tục làm anh bị thương, dù bản thân có bị thương cũng không để cậu làm đứa nhỏ bị thương.
  • "Ya.. anh anh".
  • "Mia, bình tĩnh lại, còn có tôi và em gái cậu ở đây mà, đừng để bản thân phải hối hận".
  • Bọn họ sợ anh bị cậu giết oan mạng nên khuyên anh nên chạy đi, anh chỉ cười rồi lắc đầu. Bản thân đã chẳng còn gì giờ chỉ còn lại cậu và đứa nhỏ này ở cạnh nên anh chạy đồng nghĩa với việc bản thân sẽ đánh mất gia đình nhỏ này.
  • "Grừuu....".
  • Mia dùng móng vuốt cào bị thương hai chân và ngực của Ban, anh khuỵu gối xuống đất, vẫn gượng cười mà nói ra những lời dịu dàng ấm áp đối với cậu.
  • "Mia, có tôi ở đây rồi... khụ... tôi sẽ bảo vệ cậu, được chứ!".
  • Chợt đứng im đó, dường như Mia đã nghe thấy và dần bình tĩnh lại. Anh gắng gượng đi tới ôm cậu vào lòng, Maoi xoay người qua rồi ôm cậu liên tục gọi "anh" còn không ngừng cười tươi.
  • "Ya... anh, ôm ôm".
  • "Nhóc xem kìa, con bé biết nói rất nhiều từ phải không, tôi phải dạy con bé rất lâu đó".
  • Cậu ngớ người nhìn Maoi, hai hàng nước mắt không ngừng tuông rơi lăn dài trên má.
  • "Ma...oi".
  • Cuối cùng Mia cũng dần kiểm soát được bản năng hoang dại khát máu này, trạng thái mất kiểm soát cũng vì vậy mà không còn, cậu ôm em gái rồi oà lên khóc thật to, miệng không ngừng nói xin lỗi vì bản thân suýt chút nữa thì tự tay giết đi người thân cuối cùng, may mắn khi Ban kịp thời ngăn lại.
  • "Hu... hức... Maoi".
  • 'Cuối cùng cũng bình thường lại rồi'.
  • Anh khẽ cười, xoa đầu cậu và con bé.
  • "Trở về thôi".
  • "Hức... ừm...".
  • Nước mắt không ngừng rơi, cậu nhìn vào đống vết thương trên người anh rồi tự trách mình, anh không những không trách cậu còn rất dịu dàng và ân cần an ủi, xem như ngày hôm nay chỉ là tai nạn.
  • Anh bế cậu và con bé trên tay, ra ngoài vào xe rồi trở về nhà. Những người còn sót lại thở phào, mọi người quyết định sẽ không truy lùng cậu và quyết định tôn cậu lên làm thủ lĩnh, bọn họ cuối cùng cũng biết sửa chữa sai lầm của mình.
  • Về đến nhà, cậu vội tìm hộp cứu thương băng bó cho anh. Bộ dạng nửa người nửa thú của cậu làm anh thấy khá vừa mắt.
  • ....
14
Chương 9: Thật may