♤♡◇♧☆ / 33 (Nagini's POV)
♤♡◇♧☆
  • *Chap này được viết theo góc nhìn của Nagini
  • ...
  • Nagini
    Nagini
    Xì~ Barty Crouch! Đồ đáng chết! Ai cho ngươi dám nhốt ta ngoài đây hả? Thả ta raaa!
  • Ta đứng ngoài cửa căn biệt thự mang màu đen u tối, khẽ rít gào qua từng kẽ răng.
  • Barty Crouch Jr
    Barty Crouch Jr
    Thưa ngài Nagini, khi nào ngài bỏ được tật ăn uống bừa bãi của mình thì tôi sẽ cho ngài vào!
  • Giọng của tên kia vang lên bên trong. Đáng ghét, lại dám cầm tù ta ở ngoài!
  • Ta không cam tâm, vội vàng xì xì mấy tiếng :
  • Nagini
    Nagini
    Ta hứa mà hứa mà, mau cho ta vào!!!
  • Barty Crouch Jr
    Barty Crouch Jr
    Thưa ngài, tôi chả hiểu mấy tiếng xì xì đó của ngài đâu! Nên ngài chịu khó ở ngoài đấy đi nhé!
  • Sau đó, một sự im lặng đáng sợ bao trùm xung quanh, dù ta có cố kêu la thế nào cũng chẳng ai lên tiếng nữa.
  • Không hiểu thì đã sao? Mượn cái lí do đó để nhốt ta ở ngoài à?
  • Hừ, cứ đợi đi! Ta nhất định sẽ đi mách lẻo với ngài Chúa tể, đến lúc đó xem ngươi có còn mạng để tiếp tục giả ngu nữa hay không!
  • Không còn kiên nhẫn, ta từ từ trườn đến khu vườn phía sau lưng biệt thự, chỉ có một sự im lặng bao trùm, không có tiếng chim hót, cũng chẳng có tiếng côn trùng kêu. Nơi đây yên tĩnh đến đáng sợ!
  • Ta có vẻ hơi...ren rén trước không khí có phần ảm đạm quá mức này, cố gắng trườn thật nhanh đến bên đống rơm ở cuối khu vườn.
  • Rắn của Chúa tể Hắc ám thì đã sao? Sợ ma thì sợ thôi, không có ngoại lệ đâu!
  • Vừa đi ta vừa thầm rủa xối xả tên Crouch chết tiệt! Báo hại ta vừa nhịn ăn tối vừa phải nằm ngủ ở cái nơi xó xỉnh này, thật mất mặt!
  • Vừa tiến vào sâu một chút, ta dường như cảm nhận có thứ gì đó đang hút lấy ta, nhưng vì mải lo chửi tên kia nên cũng chẳng để ý mấy...
  • .
  • .
  • .
  • Trong khi đang rủa xả tên kia, ta mới ngờ ngợ phát hiện xung quanh sáng trưng, đèn đuốc được bật hết công sức làm ta có hơi nheo mắt đôi chút, đây có phải biệt thự của Chúa tể đâu?
  • Trong khi còn đang trong cơn mê sảng thì từ đâu ra một con nhóc đứng cản phía trước ta. Cái mặt của nó nhìn ta nguy hiểm không thể tả, dường như sẽ bất ngờ chộp tới đem ta đi làm "rắn quay " bất cứ lúc nào vậy!
  • Ta giật mình thốt lên một tiếng, con bé đó cũng giật mình ngẩn ra.
  • Lát sau, ta bình tĩnh được đôi chút, cố gắng nhìn kĩ xung quanh, ở đây sáng quá, ta dường như không nhìn rõ lắm! Nhưng ta biết, con bé kia chắc chắn là lũ Muggle ngu xuẩn! Nhìn cái mặt nó ngu không thể tả, chắc chắn là thế rồi!
  • Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta vẫn cất giọng nói chuyện với nó, dù biết nó sẽ chẳng thể nghe được đâu nhưng ôi...
  • Nó đáp lại một cách rành rọt! Làm ta sốc! Sốc bay màu!
  • Cả cuộc đời làm rắn của ta ngoài chủ nhân ra thì chưa ai hiểu được ta nói gì cả! Ôi cái quần cụt Merlin ạ...
  • Ta chưa thể tin được, vẫn hỏi lại nó rằng :
  • Nagini
    Nagini
    Ơ...Thế ngươi nghe được ta nói à?
  • Con nhóc không nhanh không chậm gật đầu cái rụp.
  • Đầu ta hoàn toàn nổ tung!
  • Theo lý thuyết, chỉ có người kế vị của Slytherin mới có thể nói chuyện được với rắn thôi!
  • Nhưng chẳng phải chủ nhân nhà ta đã là đời cuối cùng rồi sao?
  • Vậy câu hỏi đặt ra là : Con nhóc mắt vàng này và chủ nhân có mối quan hệ như thế nào?
  • Anh em thất lạc ư? Không! Ta không ngu đến mức tin vào cái giả thuyết vớ vẩn này đâu!
  • Nếu không phải anh em thì là gì? Họ hàng xa? Không, cái này lại càng hoang đường hơn nữa...
  • Nếu vậy chẳng lẽ...
  • Đây là...CON CỦA NGÀI ẤY Á???
  • Ôi ngài Lord, ngài rốt cục đã giấu tôi bao nhiêu chuyện vậy?
  • Hàng loạt câu chuyện tình lâm li bi đát được ta thêu dệt lên, về một cô gái có thể cảm hóa được trái tim lạnh băng của ngài Chúa tể ấy. Rồi một hôm, cô ấy biến mất, để cho ngài day dứt cả đời, trở nên tàn bạo và độc đoán, tất cả chỉ vì nàng, và cô con gái "bé bỏng" đang lưu lạc ở thế giới Muggle, ôi...thật cảm "động", hic...
  • Hạ Thảo Linh (Lynnarisa)
    Hạ Thảo Linh (Lynnarisa)
    M...Mày là rắn thật á?
  • Con nhóc kia đột ngột lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của ta, ta ghét nhất đang suy nghĩ mà bị làm phiền đấy!
  • Đã thế lại còn hỏi một câu vô duyên hết sức!
  • Bảo ngu lại tự ái!
  • Ta đáp một cách hờ hững cộc lốc, thế mà nó dám túm lại đòi nhúng ta vào nước sôi, còn dám lôi xềnh xệch ta đến cái bồn nước bồn cầu gì đó nữa!
  • Phạm thượng, phạm thượng, đáng chết!!!
  • Nhân danh là một con rắn cưng của Chúa tể Hắc ám Voldermort nổi tiếng lừng danh khắp giới phù thủy thì ta cũng phải xử sự sao cho không bị mất mặt chứ đúng không?
  • Ta định thừa lúc nó không để ý cắn nó một phát cho chạy nọc bỏ tật hổ báo mà nó vẫn túm lại được, còn hùng hổ đe dọa ta nữa!
  • Xin lỗi Chúa tể đáng kính nhưng giờ phút này quả thật tôi có hơi...rén!
  • Nhưng mà nói đi phải nói lại, ta cảm giác con nhóc này có phần giống ngài lắm ấy chứ, cái dáng vẻ không sợ trời cũng éo sợ đất này không lẩn đi đâu được!
  • Chả nhẽ ngài thật sự...
  • Thôi, không nghĩ nữa! Dù gì ta cũng chỉ là một con rắn "nhỏ bé" mà thôi, biết nhiều làm gì, chỉ cần ăn một ngày 6 bữa, sau đó lại nằm ườn bụng ra là mãn nguyện lắm rồi!
  • Sau khi tìm được đường ra ngoài, ta cũng phải trầm trồ thán phục, nơi đây quá sức lộng lẫy. Nếu nói công bằng thậm chí còn nhỉnh hơn biệt thự của ngài.
  • Dù không muốn công nhận cho lắm nhưng quả thật, Muggle địa cầu rất có tài năng. Chúng là hành tinh không có pháp thuật nhưng vẫn phát triển bậc nhất ở thiên hà này đấy!
  • Ta men theo đĩa bánh ngọt để đánh chén tất cả. Bị nhốt ở bên ngoài cả đêm làm ta đói đến rụng rời, chỉ mong mau chóng lấp đầy cái bụng của mình thôi!
  • Nào ngờ con bé xấc láo kia lại dám đuổi ta về, thật láo xược! Ta cũng định quay lại cạp đầu nó rồi nhưng nhớ đến nó có nguy cơ cao liên quan đến ngài nên cũng đành nhẫn nhịn.
  • Sau đó thì ta trườn ra ngoài qua khe hở cửa, hình như nó có đuổi theo nhỉ? Ta không rõ, tốc độ của bọn địa cầu làm sao nhanh được bằng ta, thoắt cái ta đã ở phía cuối hành lang rồi trườn nhanh thoăn thoắt đi nơi khác rồi!
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
14
33 (Nagini's POV)